chẳng ai tin dalat sẽ rực hoa
vào một ngày trời âm u đến vậy
anh sẽ vẫn uống trà
(còn em thì choco sữa đá)
và, chúng ta lại nói với nhau những mẩu thoại ngọt, lành.
– chiếc váy này có vừa vặn không anh?
– thật ra thì em mặc cái gì cũng vậy
– hả…
– à… nhìn kỹ thì… em gầy đi nhiều đấy
– dĩ nhiên rồi, em mới “diet”… hôm kia.
chúng ta sống như bầy cá lia thia
mặc kệ cuộc đời mỉa mai ta khờ dại
ta chọn vui, chọn đi cùng nhau quãng thời gian còn lại
bởi có ai ngoài ta, thấu hiểu điều cần thiết cho mình.
chẳng bình yên nào đến từ ujjayi hay thậm chí là thiền
cuồng điên mãi rồi cũng phải có ngày… tỉnh thức
mỗi chúng ta đều đã từng cơ cực
với bản thân mình và với cả nhân sinh.
giờ là lúc hạnh phúc lung linh
như ánh nến sáng lên giữa trang kinh mà ta ký thác biết bao lời cầu nguyện;
như ký ức từng làm ta quyến luyến,
bỗng tha thiết một ngày thành vệt bụi xa bay.
(trích quyển những đường đã qua)
Gửi ý kiến của bạn