*Nguyễn An Bình
Cuối Năm Về Qua Dòng Sông Cũ
Ta lại về mang nỗi nhớ một mùa đông
Mưa cuối năm chợt đan trên dòng sông cũ
Sóng trường giang dập dồn thành cơn bão lũ
Bão dậy trong lòng hay khuất tận khơi xa.
Khói chiều hôm ta nào thấy bóng quê nhà
Nhớ làm sao chuyến phà nhiều năm trước
Có con đò sang sông một ngày ngược nước
Áo trắng người bay không thấy nẻo quay về.
Đâu tiếng hát câu hò rộn rã một bến quê
Ừ có lẽ lòng mình còn phơi đầy trăng cũ
Sông vẫn hát khúc tình ca như lời nhắn nhủ
Men rượu cuối năm sóng sánh cả đời mình.
Chén hồ trường uống chưa kịp lúc bình minh.
Tuổi thanh xuân đã thoảng qua như giấc mộng
Bỏ lại sau lưng những nốt trầm thầm lặng
Bao bộn bề trong tiếng lạc ngựa long đong.
Bông cải cuối mùa có vàng dưới mắt em trong
Sao chất chứa ngày xưa kiếp người đầy dâu bể
Không níu được khi tình mất đi cội rể
Chén rượu rót tràn ta khóc một dòng sông.
6/1/2021
_________
*Kiu Truong
Viết cho những ngày tháng còn chưa rõ
Ta chỉ như là hạt mầm chiếc lá
Chồi cây nhỏ trên một cành thân to
Ta chỉ như là em một đứa trẻ
Cứ vui đùa rảo bước giữa thế gian
Sợ làm chi những lo lắng tầm thường
Ta có con đường mà ta hằng mơ tưởng
Ta có hoài bão mà ta đã ước ao
Ta có ta kề cận suốt bên đường
Lo làm gì những điều chưa biết rõ
Thôi hãy ngã một cú ngã tự do
Rồi sẽ có vũ trụ đỡ sau ta
Con đường này ta không hề độc mã
Sẽ có người hiểu được lời ta nói
Sẽ có người ngồi lại bên ta thôi
Con đường này dù mơ hồ như thác
Cũng đẹp đẽ khi suối xối thành mây
Ta thôi nào ta đừng mông lung nữa
Nay bên đời ta đã có chính ta
Con đường này cho xa xăm mịt lối
Xin đừng lo ta đã có chính mình.