Ở Sài Gòn. Mùa này dù ngày hay đêm. Cái nóng hầm hập của mặt trời. Và dòng người xe cộ đông nghịt như bầy kiến, phả thêm cái nóng hừng hực của động cơ xe máy và khói bụi. Cứ bịt kín mặt người bằng khẩu trang, không liếc nhìn hai bên. Cứ sống còn lao thẳng về phía trước. Tưởng rằng họ đi trong im lặng, thế mà lại rất ầm ĩ.
Đâu rồi ký ức êm đềm về những vùng quê xa xôi...
Người làm thơ cũng giống như gởi gió cho mây ngàn bay. Cơn gió bay đến chỗ anh, từ đó bay đến chỗ em. Ký ức của anh chỉ một lần đi KonTum dịp đám cưới tụi em. Cái lạnh của đêm với hương vị những bình trà nóng pha rất đúng điệu người thưởng thức. Họ chế vào những cái tách nhỏ bằng hạt mít, mà Huy chở anh đi đến nhà những người quen. Chỉ vừa đủ một ngụm trà mà vị đậm đà thơm ngọt lan đi khắp cơ thể.
Cảm ơn anh!
Sáng hôm qua đọc bài thơ anh đã gởi, của tác giả Nguyễn Minh Phúc; trong em có nhiều cảm xúc ,nhưng ngày hôm qua cũng là ngày chương trình làm việc dày đặc nên sáng nay viết vài dòng café sáng cùng anh.
Tiếng tù và ở Kontum
Tác giả: Nguyễn Minh Phúc
Ngày tôi về với Kontum
Gió giăng kín lối mưa xuân dặt dìu
Ngôi nhà thờ nhỏ quạnh hiu
Bơ vơ lặng đứng liêu xiêu bên trời
Tôi nghe ngày chập chùng rơi
Lắt lay con phố buồn rời rã đêm
Quán cà phê nhỏ cùng em
Âm u vọng tiếng ru đêm - tù và…
Ngồi đây mà nhớ quê nhà
Sương giăng kín lối ướt nhòa phố đêm
Gió bâng khuâng rớt mưa mềm
Tôi ơi… càng thấy buồn thêm mấy lần
Bây giờ về lại Kontum
Ba mươi năm vẫn mưa xuân dặt dìu
Quán cà phê nhỏ đèn khuya
Em và pho tượng buồn hiu đâu rồi..
Ngậm ngùi ôi cuộc bể dâu
Tôi nghe vọng lại đêm sâu - tù và…
Kon Tum là tỉnh thuộc phía bắc Cao Nguyên Trung phần. Thành phố là vùng Bình nguyên xung quanh là núi rừng. Khi em còn nhỏ, mỗi lần đi qua phố, đứng trên cầu Dakla nhìn về ngôi làng mình ở, thấy Thánh Giá trên mái Nhà Thờ, một phần của làng quê Phương Hòa được bao bọc bởi hàng tre chạy dọc theo dòng sông Dakla.
Ngày ấy, bước ra khỏi nhà là cây xanh um tùm, ra xa khỏi thành phố khoảng 15~20km là rừng. Con đường chính từ phố Kon Tum về làng Phương Hòa chỗ em ở, hai bên đường rợp bóng mát, tán lá dừa bên này đường như với tay để nắm lấy tán cây bên kia đường.
Mùa hè tiếng ve kêu inh ỏi như đang trong cái nắng cháy da của vùng Cao nguyên, ánh nắng như rực đỏ khi tia nắng được chiếu qua những cây phượng đang rực rỡ hoa. Ấy cũng là lúc học sinh tụi em bắt đầu bước vào 3 tháng hè...
Nhà thờ giáo xứ (g.x. Phương Hòa) cách nhà em chưa tới 1 km, sáng sớm nghe tiếng chuông vang lên cũng là lúc em dậy học bài. Ngày ấy chỉ những người lớn tuổi đi lễ sáng ngày thường. Khi tiếng chuông nhà thờ Phương Hòa vừa dứt, thì vọng từ xa là những tiếng chuông nhỏ dần nhỏ dần của những hồi chuông cuối từ nhà thờ Phương Quý bên kia Sông, chắc khoảng 3 km theo đường chim bay.
Ngày này qua ngày kia, tiếng chuông nhà thờ dần dần đi vào tiềm thức. Nhưng, lúc ấy, tiếng chuông chưa cho em một cảm thức có ý nghĩa vừa thiêng liêng vừa hoài niệm. Đến khi lớn lên vào Đại học, mỗi khi có dịp nghe bài “Làng tôi” của cố nhạc sỹ Văn Cao ...Làng tôi xanh bóng tre, từng tiếng chuông ban chiều, tiếng chuông nhà thờ rung… thì cảm giác lâng lâng với nhiều cảm xúc và kỷ niệm nhớ về một vùng quê...
Theo thời cuộc, cũng không ngoại lệ, bây giờ Kon Tum đã thay đổi. Đô thị hóa vô lối dưới sự lãnh đạo tài tình sáng suốt…, từ một vùng đất Cao nguyên xanh tươi xưa nay giờ chỉ là những đồi núi đá trơ giữa trời.
Trong suốt gần 2 thập kỷ cuối thế kỷ 20, bao nhiêu là rừng bị tàn phá vì lòng tham của kẻ cậy quyền và sự yếu kém tham lam của nhà cầm quyền. Vùng Cao Nguyên Kon Tum bị tàn phá gần như 100%.
Nếu ai đã từng hít thở khí trời từ vùng đất này sẽ không khỏi chạnh lòng với thực tại này. Tuy vậy, nơi miền đất có nhiều thay da đổi thịt đôi lúc sần sùi là vậy, nhưng trong lòng nó vẫn còn chứa đựng tình người tình đời mà con người của vùng đất ấy đã sống đã là.
Vì vậy, mỗi Tết đến, hoặc có dịp về quê luôn cho em một cảm thức thiêng liêng và ấm áp.
Có lẽ tác giả Minh Phúc cũng có cảm thức ấy, ngày xưa, chắc là người mới đến vùng đất nguyên sơ, người và cảnh vật còn mới nguyên:
” Ngày tôi về với Kontum
Gió giăng kín lối mưa xuân dặt dìu
Ngôi nhà thờ nhỏ quạnh hiu
Bơ vơ lặng đứng liêu xiêu bên trời
Tôi nghe ngày chập chùng rơi
Lắt lay con phố buồn rời rã đêm
Quán cà phê nhỏ cùng em
Âm u vọng tiếng ru đêm - tù và…”
Hoài niệm về miền quê nơi ông đã sinh ra và lớn lên lại về với tâm trạng đầy cảm xúc:
“Ngồi đây mà nhớ quê nhà
Sương giăng kín lối ướt nhòa phố đêm
Gió bâng khuâng rớt mưa mềm
Tôi ơi …càng thấy buồn thêm mấy lần”
Cảm xúc này dần được giấu kín cho những trải nghiệm trong miền đất dần trở thành quê hương thứ 2 của ông. Để rồi hôm nay sau bao năm theo cuộc bể dâu, người lại về chốn xưa, cảnh cũ còn đó nhưng người xưa đâu rồi...
“Bây giờ về lại Kontum
Ba mươi năm vẫn mưa xuân dặt dìu
Quán cà phê nhỏ đèn khuya
Em và pho tượng buồn hiu đâu rồi..
Ngậm ngùi ôi cuộc bể dâu
Tôi nghe vọng lại đêm sâu - tù và…”
Tình người tình đời là duyên cớ vậy, gặp nhau trong tình cờ rồi lại quấn vào nhau trong tình người, để rồi dù trôi nổi trong dòng đời, mỗi khi gặp cảnh tương đồng thì lòng man mác buồn; nghe bản nhạc trong tình cờ nhưng sao khung cảnh này ta đã gặp ở đâu rồi đấy lại bồi hồi vu vơ. Tình đời cũng nào dễ phôi phai!...
Em,
Phước Anh.