Chọn thơ: Hồ Đình Vũ
Quê lòng
Cõi lạnh, đời khô, rét mướt nhiều;
Cây cằn, đồng cỏ xấu: hoang-liêu !
Không thôn-xóm cũng không người ở,
Chốn ấy tiêu-sơ quạnh quẽ chiều.
Đôi lúc đồng khô mọc ít hoa
Nâng lên bàng-bạc một trời xa...
Quê lòng sửa-soạn đường cho đẹp,
Đón những bàn chân trắng nuột nà.
Đường ở đây mưa, ướt đất trơn,
Nắng khô không kịp, kẻ kia hờn...
Tay xa cách vẫy người không lại:
Chân trắng ra về lối đẹp hơn...
Ôi, quê lòng ơi ! quê lòng ơi !
Trải mấy thời-gian lợt sắc rồi !
Ta muốn thăm em, nhưng cách trở,
Mà câu tâm-sự khó nên lời...
Văn Cao(Bài thơ được đăng trên Tiểu Thuyết Thứ Bảy, số ra ngày 31 tháng 3 năm 1949)
Gửi ý kiến của bạn