Viết văn trở lại
Trước một hàng người
Im lặng và hấp hối
Sau kẽm gai cùng thẳm một trại
giam
Hàng ngàn người có Nguyễn Sỹ
Tế ở đầu
Phan Nhật Nam ở giữa
Và Tô Thùy Yên ở cuối
Viết văn trở lại
ở Mỹ
Nước Mỹ của những ngày dài
nhất
Sự ăn không ngồi rồi khủng
khiếp của tâm hồn
Lao động tám tiếng một ngày
Hay nhàn du cũng vậy mà thôi
Ăn không ngồi rồi
Ngồi rồi ăn không
Viết văn trở lại
Mới tháng đầu của mùa đông
này mà ở Minnesota
Vũ Khắc Khoan đã té sấp hai lần
vì tuyết
Té sấp chỉ là vì té sấp
Chúng ta đứng thẳng thế nào
được nữa Khoan
Đừng thẳng thế nào Việt Nam
đã sập
Và cái té sấp của mày trên
tuyết
Như trên giấy
Một ngòi bút bẻ gẫy
Bạn bè nhắc tri âm cũng nhắc
Viết lại đi vâng thì viết lại
Trọn một ngày chủ nhật ở đại
học Cornell
Tôi tới đó
Xuống phần thư đọc lại sách
mình
Những trang chưa xưa bài viết cũ
Bằng hữu
Những dấu tích một đời
Những ám ảnh siêu hình
Giàn giụa
Lên khỏi phần thư buổi tối
mưa bay
Đi dưới mưa một mình
Tuyết sặc sỡ và nắng lạnh
buốt
Ủng, lông, da, len, dạ một đồng
lù lù
Những sớm mai ở Virginia
Trong bếp nhà Ngọc Dũng
Tôi một đống tôi sặc sỡ tôi
lù lù
Ở Huntington Beach có Nghiêm Xuân
Hồng
Và Los Angeles Võ Phiến
Mấy địa chỉ âm thầm
Sống không thành tiếng động
Những người da đen đứng câu
cá suốt đêm
Dưới bãi biển mù sương
Đất nước khuất
Bầy hải âu cất cánh
Ống khói một con tàu trở về
Hơi thở. Rác. Và bọn gái điếm
Cái máy chữ Nhà Thờ
Đập nhễ nhại trận cười xác
thịt
Ở Houston có Mặc Đỗ một mắt
đã mù
Vượt bốn ngàn cây số tới
thăm nhau
Đi với bạn lên ngôi nhà trên
núi
Thằng đã tới thềm thằng còn
ở dưới
Cùng trẻ như rừng cùng già như
suối
Ở Seattle có Thanh Nam cuống họng
Đứt lìa
Chứng ung thư tàn độc
Cây gậy chống trên tay
Cái mũ dạ che cái đầu trọc
lốc
Trước dòng lệ Tuý Hồng
Cuộc bút đàm lần cuối
Trong ngôi nhà bóng tối
Không bận gì tháng tới
Về đây đưa đám tao
Và ở Sài Gòn vẫn còn Bùi Giáng
Tối tối về chùa đêm làm thơ
Ngày ca múa khóc cười giữa chợ
Kẻ sỹ điên thế kỷ mù rồi
Những Thanh Tâm Tuyền trăm năm
đã xa
Những Vũ Hoàng Chương nghìn ngày
đã khuất
Những bạn bè mày chúng nó đã
giết
Còn viết được ư, thằng sống
sót?
Mai Thảo
Gửi ý kiến của bạn