Thể theo yêu cầu của một số bạn đọc, thân hữu, chúng tôi mở thêm cột mục “Ở chỗ nhân gian..” không hoặc… có thể hiểu. Một thứ “Đoản văn nhiều người viết.”
Bạn đọc, thân hữu có thể gửi vào cột mục này, những đoản văn viết về một kỷ niệm, một hình ảnh, một rung cảm sống lại từ một ca khúc, một bài thơ, một truyện ngắn, dài…Thậm chí một bâng khuâng hay, nỗi buồn vu vơ…
Tóm lại, “Ở chỗ nhân gian…” là cột mục của bất cứ một đoản văn nào mà bạn muốn phổ biến, để đi tìm một / những đồng cảm nào đó.
Và, giờ đây là lúc, bạn có thể “lên đường” với chúng tôi. Trang nhà dutule.com
Trân trọng.
* Bài vở xin gửi về dutule@dutule.com
-------------------------------------------
em làm sao? tàn nhẫn thế nào… quên mất đã yêu anh!
con đường của “hoang động” lần đầu tiên hẹn yêu dấu, góc phòng nhỏ của giai
điệu thao thiết yêu thương, ước mong một mong ước bình thường, thất lạc. em đọc
lại từng tin nhắn thấy hồn nhiên trôi về từ dòng trí nhớ, ngỡ là đã quên. làm
sao quên, bình yên từng ngày trong nếp nghĩ có yêu dấu đã đẩy lùi sau em bao
cám dỗ và thử thách. làm sao biết, con đường chọn đi cùng yêu dấu có đủ dài
bằng thời gian chúng ta được phép hít thở dưỡng khí của sự cần thiết nhau.
từng hỏi yêu dấu: đời sống sẽ ra sao nếu thiếu em? tất cả những dòng sông đều
chảy. vẫn biết vậy mà quá buồn. em dõi cặp mắt ráo hoảnh, tìm anh trong những
điều bền vững như… định mệnh.
em làm sao? tàn nhẫn thế nào… quên mất đã yêu anh!
biết anh hay suy nghĩ mà em vẫn không thể tránh dấy nổi trong anh từng biến
động. làm sao em có thể kìm chế dấy nổi lên trong anh từng biến động khi trong
em là… bão. cơn bão riêng của anh, cơn bão riêng của em liệu có vùi lấp chúng
ta trong một định mệnh ngoài-điều-mình-muốn. em chấp hết thời gian, em chấp mọi
phỉnh gạt, em chỉ muốn có anh, còn anh, sau tất cả. chúng ta có cần thiết gì
phải chết riêng trong đời sống của nhau, đau riêng trong ý nghĩ của nhau. em
không biết… điều đó không cần thiết.
em làm sao? tàn nhẫn thế nào… quên mất đã yêu anh!
từ bao giờ ý nghĩ đã và đang dần chia nhánh trong em. nhánh suy tư nào đã mang
anh đi mất. em không đủ quyền năng để hành khất thời gian những điều thuộc về
anh, từ trước khi em tìm đến. âm nhạc ầm ào, ánh sáng thỉnh thoảng hắt tới mông
lung. gương mặt anh, ánh mắt anh, bóng tối… cạn lời. em không cạn lời, em chơi
vơi , em chơi vơi… với anh trong một chiều sâu đầy biến động. em nhìn những thứ
còn lắng lại trong lòng, tự hỏi: mình còn lắng lại điều gì trong nhau (?!) dòng
nhạc vẫn dịu dàng tận tuyệt trong trái tim nhiều khi muốn tắt thở.
em làm sao? tàn nhẫn thế nào… quên mất đã yêu anh!
15 Jan. 2006