Ánh nắng đầu ngày len qua tấm mành cửa sổ đánh thức tôi sau giấc ngủ khoan khoái. Bên ngoài hàng rào, dây thường xuân xanh um. San Diego những ngày đầu năm thật dễ chịu. Hơi lạnh và có nắng. Trời trong xanh, thoáng đãng. Em tôi mở Tình Ca Phố, và tôi thì ngay tức khắc nhớ đến Saigon. Saigon của những lần gặp mặt cuối cùng với N.
Tôi và N. đã ngồi thừ cả một buổi chiều dài ở công viên Tao Đàn. Rồi chúng tôi đi loanh quanh: Hùng Vương Plaza, Phú Mỹ Hưng. Đi cafe Serenata, Le Fenetre Soleil. Chúng tôi đã đi mà không nói gì. À có, N. bảo tôi bỏ thuốc đi. Chúng tôi im lặng. Saigon ồn ào. Nắng chang chang vậy mà bất thình lình một cơn mưa đổ xuống. Ào ào như trút giận. Không kịp trốn nấp. Tấm áo mưa nhỏ không che đủ hai người, tôi được dịp ngồi sát N. hơn. Tôi ngửi mùi tóc, mùi thân thể, mùi nước hoa, của N. Mùi nước mưa, mùi nắng ướt, mùi cống rãnh bốc lên, của đường phố. Chúng vây lấy tôi, nhấn chìm tôi vào một vùng ánh sáng mờ đục, thứ ánh sáng đủ để nhận ra, nhưng khó có thể nhìn thấy. Như thể chúng tôi đang đi trong một cơn mộng dữ.
Những ngày đầu ở Mỹ, tôi mua cho mình một chai nước hoa cK Enternity, y hệt cái tôi đã từng mua tặng N. Có lẽ tôi quên mất rằng chính mình, và cả N. nữa, còn quá trẻ để hòa hợp với mùi hương cũ kỹ già nua đó. Nhưng tôi đã chọn nó, với mong mỏi giữa chúng tôi vẫn còn một liên kết. Eternity. Vĩnh cửu. Eternal Flame. Ngọn lửa bùng cháy mãi. Nhưng không, nó tắt. Tắt ngấm. Không một lần cháy sáng trở lại. Không như Mặt Trời sẽ lại lên cao khi đêm tối đã tàn. Và hơn nữa, chính Mặt Trời cũng không là vĩnh cửu. Thế đó, nếu ánh dương cũng không sáng mãi thì không một điều gì khác có thể. Và mối liên kết mơ hồ giữa chúng tôi cũng hoàn toàn không là một ngoại lệ. Những ngày đó tôi chỉ còn biết nghe Quốc Bảo. Sáng vừa mở mắt đã đeo earphone nghe tới khi đến trường và vào lớp học. Nghe trên đường đi bộ về nhà. Nghe mải miết đến đêm. Đến khi tôi đã chìm vào những cơn ngủ chập chờn, thì lời nhạc vẫn cứ văng vẳng không dứt, như một ám ảnh bất tận.
...
Chín giờ sáng. Tôi trở dậy đưa mẹ đi chợ. Nắng ánh lên màu xanh của tên N.. Và nắng thì bao giờ cũng đẹp, cũng là một hiện thân cho sự khởi đầu, dù ở bất cứ đâu. Như chỉ có duy nhất một thứ nắng tôi từng thân thuộc, đã luôn ở cạnh tôi. Như N. và Saigon mà tôi đã mang theo trong câu hát Quốc Bảo:
Saigon chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa
Đường êm quen tên vẫn nhớ
Hẹn mãi như chưa bao giờ
Hẹn nhau thêm nơi phố lớn
Để nghe tim nhau náo động
Saigon mưa trưa nắng sớm
Tìm cho ra ngôi quán êm
Hẹn nhau mưa xanh như lá
Hẹn nhau trong nắng mượt mà
Phố của em của anh
Những bàn tay còn xanh
Ấp vào nhau tìm thêm phút nồng ấm hơi quen
Phố của nhau và em
Giữ tình yêu thật xanh
Giữ tình em thật hiền tháng ngày vẫn trôi yên