Gởi…( trong đó có Lê của tôi.)
Tối nay vừa đi uống rượu về...có vẻ liêu xiêu...Định bụng sẽ đi nghỉ và ngủ - nếu được.Tự dưng thấy trống rỗng… Không nghỉ và ngủ được. Cứ thở dài hoài. Không biết làm gì, bèn ra ngoài ngồi với “Người tình không ai ghen.”
Cuộc rượu tối nay, có lẽ do còn bâng khuâng những bâng khuâng của Lê, nên mình nhắc đến Lê nhiều lần… Và, như để sẻ chia với những bâng khuâng đó!
Và, như để nhớ về Lê…Từ đó, Trên ngọn tình sầu. Từ đó, Như chiếc que diêm. Từ đó, Khúc Thụy Du. Từ đó, K. khúc của Lê. Từ đó, Tạ ơn em…
Cứ thế, tuôn chảy…Tuôn chảy…Với Phú – Vi Thảo, cùng những giọng nhừa nhựa (tại rượu) của mình và bạn bè...
Chỉ tiếc “Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển” không ai thuộc đủ lời – Tự dưng thấy nhớ tiếng hát Mai Khôi với buổi tối gặp mặt ở nhà cùng Lê - Tuyền, Cẩm Vân - Khắc Triệu, Tường, Anh Khang, Thụy Long, Nhượng…và những gương mặt mới quen, nhưng không thể quên…
Bây giờ Lê ở Mỹ. Nhượng đang ở bệnh viện. (Ca mổ sáng nay lành – dữ thế nào, bác sĩ vẫn còn dấu kín). Căn bệnh tiểu đường vẫn còn đang ôm cứng lấy Tường, sáng nay có mời tới nhà café với mình, Phi Long và Trương Đình Quế (ĐKG) cũng không đến được! Chán thật…
Thôi! Không viết nữa. Buồn quá. Đi ngủ đây. Mà chẳng biết có ngủ được không?...
V-Xanhxanh
(14 tháng 3- 2012)