Chạy xe ôm là cái nghề tương đối vất vả. Từ trước đến nay chỉ giành cho nam giới. Không những thế, nó còn có nhiều điều bất tiện đối với phụ nữ. Thế nhưng, những năm gần đây. Tại Sài Gòn, đã thấy xuất hiện các nữ tài xế xe ôm ở nhiều góc phố. Trong đó có những chị thật sự hành nghề một cách chân chính để kiếm sống, với những chuyện cười ra nước mắt. Nhưng cũng có một số em “mắt xanh mỏ đỏ”, trang phục đẹp đẽ, chạy xe ôm không nhằm mục đích đưa khách đi đến nơi, về đến chốn, mà để PR cho công việc kinh doanh thân xác của mình.
Ở Việt Nam nói chung, và Sài Gòn nói riêng. Có những tín hiệu mà chắc chắn chỉ dân bản địa mới hiểu được. Còn đối với người ngoại quốc, thì coi như mù trấc! Ví như, thấy bên vệ đường có một cục gạch, hay một cái chai không, bên trên gắn một mảnh giấy, hoặc một tờ báo cũ, vấn theo hình chiếc loa kèn, thì đó là nơi bán xăng lẻ. Hoặc ở bất cứ một góc ngã ba, ngã tư nào, có mấy chiếc xe gắn máy đậu sẵn, trên xe có máng hai chiếc nón bảo hiểm, phải hiểu ngay đó là mấy chiếc xe ôm đang chờ, đón khách.
Xe ôm, xuất hiện ở Sài Gòn đã khá lâu, và hiện nay, ngày càng phát triển, theo mật độ dân số tăng nhanh, nhu cầu đi lại càng nhiều. Đó là phương tiện vận chuyển, dành cho khách, phần lớn thuộc giới bình dân, túi tiền hạn hẹp. Còn như, đối với thành phần trung lưu trở lên, ít ra cũng sở hữu một xe gắn máy. Nếu không thì những lúc cần đi đâu, ra đường đã có taxi. Thông thường, trên chiếc xe ôm chỉ có hai người. Lái xe ngồi phía trước. Khách ngồi yên sau. Mỗi khi vượt qua ổ gà hay ôm cua, khách phải ôm ngang hông tài xế để được an toàn. Đó là chưa tính khách là nữ giới, gặp lúc thắng gấp, thì coi như lưng của bác tài trúng mánh!
Trước đây, ít khi thấy nữ giới làm nghề chạy xe ôm. Bởi lẽ, các chị cũng thấy ngài ngại ông khách ngồi phía sau. Lỡ gặp phải con dê xồm thì hết đường tránh né. Nhưng bây giờ đã khác. Miếng cơm, manh áo trong thời buổi khó khăn đã khiến chị em mạnh dạn làm cuộc cách mạng, có va quệt chút đỉnh cũng chẳng hề hấn chi. Thế là, các nữ xe ôm nhập cuộc. Công tâm mà nói, phần lớn các nữ tài xế xe ôm chuyên nghiệp, ít có được cái nhan sắc của Thị Mầu mà toàn là Thị Nỡ. Chỉ một số ít ở dạng thường thường bậc trung. Phúc đức lắm mới gặp người mặt hoa, da phấn. Hành nghề lâu năm đã khiến các chị trở nên phong trần. Ăn nói tự nhiên như người Hà Nội mới. Chẳng biết giữ kẻ là gì!
Một anh nông dân chính hiệu con nai vàng ở miệt Chợ Mới, thuộc tỉnh Long Xuyên kể rằng: Lần đầu tiên đặt chân lên đất Sài Gòn, vừa xuống xa cảng Miền Tây, đã bị một đám xe ôm vừa nam, vừa nữ vây quanh, níu kéo, mời mọc. Ở dưới quê, anh từng nghe đồn đãi, mấy tay xe ôm ở các bến xe Sài Gòn lừa đảo dữ lắm. Nên anh ta nghĩ bụng, chọn một tay lái nữ cho yên tâm. Ngã giá xong, chị ta đặt xách hành lý của anh phía trước. Chờ cho anh yên vị ở phía sau xong, chị vừa nổ máy vừa nói như ra lệnh: “Ôm chặt vào cha nội, để tui “dọt” cho lẹ.” Anh nông dân rụt rè không dám làm theo vì sợ “nam nữ thọ thọ…” Nhưng rồi chị ta phóng xe như ma đuổi, lại lạng lách giữa đường chẳng khác nào chỗ không người. Thế là anh không những ôm, mà còn ôm cứng ngắt chị ta mà vẫn sợ đến xanh mặt. Đến nổi quên mất mình đang được ôm một người phụ nữ trong tay, chỉ cầu cho sớm đến nơi, được bình yên vô sự. Khi xuống xe, anh mừng như vừa chết đi, sống lại. Vội vàng móc tiền ra trả, không thiếu một cắc, thì nghe chị xe ôm phán một câu xanh rờn: “Thêm mười ngàn nữa cha nội. Ôm người ta sát rạt như thế, ở quán bia ôm phải “boa” ít nhất một, hai trăm ngàn.” Cảm thấy xấu hổ, anh nông dân không nói lời nào, đành bấm bụng đưa thêm 10 ngàn, để chị ta đi cho khuất mắt!
Ở trước chợ Bến Thành, có mấy nữ xe ôm tuổi ngoài 30, trông cũng bắt mắt. Một chị trong số họ nói, chỉ chở đàn bà, con gái. Còn khách đàn ông, con trai, phải lựa những người lịch sự, lớn tuổi và chỉ đi trong phạm vi thành phố mà thôi. Tuyệt nhiên, không dám đi ra vùng ngoại ô. Vậy mà có lần, chị chở một ông khách tuổi ngoài 60, trông bề ngoài rất đàng hoàng, tử tế. Mới ngồi lên xe chưa nóng đít, chị đã nghe ông ta thỏ thẻ bên tai: “Em đi khách sạn với anh được không? Anh sẽ cho em tiền công gấp mấy ngày chạy xe ôm.” Chị ngao ngán lắc đầu. Thì ra cái sự dê đâu có phân biệt sang hèn, tuổi tác! Một nữ xe ôm khác, tâm sự: không ít lần, chị gặp phải những ông khách trung niên, ngồi đàng sau, hết nựng hông bên này, lại xoa xoa, bóp bóp hông bên kia, hết sức lố lăng. Chị phải lên tiếng phản ứng, thì bị đốp chát một cách nham nhở: Cái cô này, cứ làm như gái mới lớn, không sờ mó chút đỉnh, chi bằng kiếm mấy chả xe ôm mà đi còn hơn.
Theo kinh nghiệm thực tế, các nữ xe ôm có chung một nỗi sợ. Đó là những vị khách thuộc hàng đệ tử của lưu linh, đang hưng phấn sau một chầu nhậu. Các ông, coi như tròi đất không còn ai. Ngồi đàng sau, miệng cứ nói nói lảm nhảm, toàn những câu tán tỉnh thô tục, mà người bình thường không ai dám nói. Hai tay thì tha hồ quờ quạng đến độ cù nhầy. Không ít lần các chị phải tìm cách đẩy họ xuống xe để thoát thân. Từ đó gặp mấy ông khách say xỉn, dù có trả nhiều tiền đến mấy, các chị cũng lắc đầu. Một chị xe ôm khác, thường túc trực tại góc ngã tư Nguyễn Huệ-Ngô Đức Kế, kể rằng: Một buổi sáng, chị gặp một ông khách rất lịch sự, đón xe nhờ chở sang quận 2. Đến một khoảng đất trống, ông ta yêu cầu chị dừng lại để xả bầu tâm sự. Không chịu đi vào sâu, ông ta cứ ung dung đứng bên vệ đường, trước mặt chị mà làm công việc bài tiết. Cứ tưởng gặp phải một lảo mặt trơ, trán bỏng. Chị quay mặt đi chỗ khác. Nào ngờ, xong việc, lão không chịu kéo dây quần lên, cứ để cái của quý đang hồi cao trào ra ngoài, cố tình cho chị chiêm ngưỡng. Biết gặp phải tay bịnh hoạn, chị vội rú ga vọt chạy, chẳng cần tiền nong chi cả. Bỏ lão ta ở đó một mình cho đáng đời.
Nhưng đó là tai nạn nghề nghiệp đối với những nữ xe ôm chân chính.Còn như đối với các em xe ôm thuộc môn phái “gà móng đỏ” thì lại khác. Cứ mỗi buổi chiều, khi nắng đã dịu, cho đến tối. Trên những đường phố nhộn nhịp của Sài Gòn, xuất hiện một số các em xe ôm rất trẻ, có chút nhan sắc, trang phục hở hang, chạy lòng vòng như để hóng gió. Mỗi khi thấy đấng đàn ông nào đi bộ một mình, có vẻ bảnh bao, lập tức các cô chạy theo mời chào: “Anh ơi đi xe ôm không? Về đâu em chở cho để kiếm tiền cơm.” Ông khách nào chịu khó dừng lại là được nghe những lời tiếp thị: “Hay là em chở anh đi chơi loanh quanh thành phố. Một tiếng đồng hồ chỉ 200 ngàn, anh ngồi phía sau muốn làm gì thì làm.” Và khi khách đã xiêu lòng, lên xe, chạy được vài phút, vừa đủ để giới thiệu về nhau, đã nghe “nữ quái xe ôm” dở chiêu: “Anh dể thương quá, hay là mình tìm khách sạn tâm sự đi. Anh cho em 500 ngàn thôi.” Thế là không biết bao nhiêu ông khách ham của lạ đã vào tròng. Có ông may mắn, bảo trọng được tài sản đi về. Nhưng cũng có ông chỉ về mình không. Cái ví đựng tiền, chiếc điện thoại di động, sợi dây chuyền đã không cánh mà bay theo cuốc xe ôm.
Ở đời là thế, làm gì cũng có lúc gặp phải “tai nạn nghề nghiệp”. Nhưng tai nạn đến với những việc làm công chính, luôn được những người chung quanh, và cộng đồng chia xẻ. Còn như, những kẻ gặp nạn vì ham chơi, thường chẳng dám hé môi tâm sự với ai, vì sợ bị cười chê, và nếu có tâm sự cũng chẳng có ai thông cảm chút nào.
Dương Tiêu.