Bây giờ là tháng Năm. Mùa xuân đã trở lại sân đại học nơi anh làm việc. Cây xanh lá trong nắng vàng mềm mại và sân cỏ non mịn màng vui mừng đón những bước chân tình nhân trẻ đi bên nhau như đang đi qua thiên đàng thơ mộng buổi thanh xuân có hoa nở rực khắp các ngõ đi. Những luống Tulip vàng đỏ rực rỡ vừa tàn sau một hai tuần chào đón xuân về nhường lại cho những cụm Azalia đỏ thắm như những vòm hoa giấy trong sân nhà anh lúc còn ở Cali. Có chút nhớ nhung chợt rưng rức trong lòng anh. Trong nỗi nhớ nhung mang mang ấy, anh nhìn thấy nụ cười em một sáng xuân về ở sân trường cũ thuở chúng ta mới gặp nhau.
Bây giờ là tháng Năm. Những người làm vườn đang cắt cỏ tỉa cây, những người thợ sơn đang sơn lại những khung cửa và hàng rào cho khuôn viên đại học sạch sẽ dễ nhìn để sửa soạn cho ngày lễ ra trường. Sinh viên đi lại trong khuôn viên vội vã hơn có lẽ đang bị thôi thúc vì mùa thi cuối khóa, hay lo lắng về tương lai sau khi rời sân đại học. Trong nỗi xôn xao của sân trường những ngày cuối năm học, anh nhớ em. Nhớ thật nhiều một sáng chủ nhật theo em đi lễ ở một giáo đường nằm bên khuôn viên đại học nơi thành phố cũ. Và anh nhớ thật nhiều hình ảnh em đứng dưới cây táo đang nở hoa tím hồng cuối sân giáo đường như màu áo em mang. Anh đã ghé vào tai em nói nhỏ: Em cứ mặc áo màu tím hồng đi lễ mỗi độ xuân về nhé. Em mang cả mùa xuân trên màu áo em.
Bây giờ là tháng Năm. Hơn ba chục mùa xuân đã đi qua đời anh ở những sân đại học. Có những mùa xuân anh thức trắng đêm học bài thi cuối khóa. Có những mùa xuân anh cũng háo hức hớn hở vì ngày ra trường, dù chưa bao giờ anh dự lễ ra trường của mình. Rồi có những mùa xuân anh thức khuya chấm bài thi. Nhưng có một mùa xuân anh đã đi qua sân trường bằng những bước chân hồn nhiên như đứa bé nhảy tâng tâng trên đường về học: Đó là mùa xuân anh nói anh yêu em.
Bây giờ là tháng Năm. Anh thích ra ngồi nhìn nắng rơi trên cỏ xanh trong khuôn viên đại học. Anh thích nhìn những đôi tình nhân trẻ ôm nhau, hôn nhau trên sân cỏ và cố lắng tai nghe tiếng tỏ tình nhẹ như gió bay ngang sân trường. Tháng Năm, mùa xuân, anh nhìn lại những kỷ niệm còn xanh như lá non trong ký ức mình. May quá những nỗi cô đơn lạc lõng tuổi thanh xuân đã được tẩy sạch khỏi trái tim anh, khỏi cuộc đời anh.
Bây giờ là tháng Năm. Bao nhiêu mùa xuân đã đi qua đời anh, nhưng hình như tình yêu vẫn còn cháy sáng trong tim anh. Anh vẫn còn yêu tháng Năm, yêu mùa xuân, yêu em, yêu sân đại học và vẫn thương nhớ bạn bè ở một sân đại học thuở thanh xuân.
Trần Thu Miên.