Toàn khóa cửa xe bước qua thềm cỏ, tra ổ khóa mở cửa bước vào nhà. Hôm nay, không còn đồ làm, hãng cho nhân viên về sớm hai tiếng.
Trên lầu vọng xuống tiếng cười của Thủy. Toàn nghĩ chắc Thủy đang nói chuyện qua điện thoại với bạn bè.
Ngọn đèn nhỏ dưới chân cầu thang hắt ra ánh loe lói vừa đủ sáng cho Toàn lần bước lên phòng ngủ. Toàn mở cửa phòng, Thủy đang quay lưng ra không nhìn thấy Toàn, trên mặt nệm run rẩy, một cặp đùi ngoe nguẩy dưới lớp chăn, từng bắp thịt đang cuộn lại hứng, đỡ sức nặng của Thủy.
Nghe tiếng động, Thủy quay lại. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, Toàn thấy tóc vợ mình rũ rượi, khuôn mặt ngây dại ướt đẫm mồ hôi. Toàn nhìn thoáng qua rồi bước vào phòng tắm, ngoái đầu nhìn người đàn ông vừa ngồi sững dậy, nói với giọng bình thản:
-Thôi anh về, để tôi ngủ, mai tôi còn phải đi làm.
Khoảng 10 phút sau trong khi Toàn đang đánh răng rửa mặt, thoáng nghe có tiếng máy xe nổ, hai ngọn đèn xe lóe lên trên thành cửa sổ, lui lại, rồi quét thành hai vệt nắng kéo dài trên mặt đường biến tan, mất hút.
Toàn buông nhẹ mình xuống giường, kéo chăn đắp che nửa mặt. Đêm tĩnh lặng như chưa bao giờ. Trong bóng tối, Toàn nghe rõ tiếng cút kít của nệm hòa với nhịp đập bấn loạn của trái tim mình.
Khổng
Trung Linh