THỨC ĂN CỦA NHÀ VĂN
Có một nhà văn bị đói, ông ta ăn hết không khí trong căn gác tồi tàn nơi ông ta vẫn thường ngồi sáng tạo, rồi ăn dần ra ánh sáng bên ngoài mảnh vườn cằn cỗi, ăn đến những con đường thiên hạ đang đi, ăn cả những ý nghĩ vừa mới khai sinh của đám trẻ trong nhà hộ sinh, cuối cùng ông ta ăn luôn tâm hồn mình.
CHÂM ĐÈN
HOA
Nàng cắm bông hoa vào lọ thủy tinh, hương thơm miên man khắp phòng, nàng hít lấy hít để, ôi thơm quá, nàng ghé xuống hôn hoa, hoa rung rinh rung rinh nhìn nàng sung sướng vì được hiến dâng. Để duy trì sự sống cho hoa nàng bỏ vào nước một viên thuốc B1. Hoa hút dinh dưỡng từ thuốc như hút dinh dưỡng của đất, rạng rỡ cười. Hoa say sưa ngắm nắng rơi ngoài vườn, lắng nghe tiếng chim ca ánh ỏi trên cành. Mỗi ngày nàng thay nước cho hoa đều đặn.Hoa càng gắng tiết mùi hương khiến nàng ngất ngây. Thời gian êm đềm trôi. Một sáng nọ hoa trở ốm, một chiếc cánh rứt ra khỏi đài hoa lặng lẽ rụng xuống mặt bàn, chiều đến thêm một số cánh từ trần. Nàng cau mặt nắm cổ hoa ném vào sọt rác, hoa rưng rưng nhìn nàng. Nàng cắm vào lọ một bông hoa mới, khắp phòng miên man hương thơm, nàng ghé xuống trao cho bông hoa mới một nụ hôn. Bông hoa cũ lặng lẽ trút linh hồn. Hồn nó bay lên bầu trời và hóa thành vì sao cô độc.
SÁNG MÙA XUÂN.
Sớm mùa xuân, nắng êm, trời trong gã ngồi uống trà nghe chim họa mi hót, chợt trên cao vọng xuống một chuỗi tiếng hót. Bầy chim thiên di đã trở về.Gã nhìn theo đàn chim mơ ước vẩn vơ. Đàn chim mất hút. Tiếng chim trong lồng im bặt. Gã quay lại nhìn, con chim họa mi đã đâm đầu vào thành lồng tự sát.
RẮN
Có tay nọ chuyên nuôi rắn cung cấp cho các nhà hàng đặc sản, ban đầu hắn còn bẻ răng, cắt nọc độc lâu dần hắn và rắn tâm ý tương liên hắn không thèm cắt nọc bẻ răng nữa, một đêm nọ hắn đang ngủ bất ngờ nghe tiếng động lạ, giật mình tỉnh dậy hắn thấy trước mặt mình con rắn đang hằm hè chực cắn, hoảng quá hắn chộp lấy con rắn và cắn vào cổ nó, con rắn quằn quại một lát rồi chết, trên cổ hằn một vết đen sì như những người chết vì trúng độc rắn.
Gửi ý kiến của bạn