Ra Mắt Sách
Truyện dài
Đi Mỹ
của Trần Yên Hòa
và
Giới thiệu trang Web Bạn Văn Nghệ
Địa điểm:
- Hội Trường Nhật báo Việt Herald - 14861 Moran Street, Westminster, CA 92683.
ĐT: (714) 891 - 8142
Thời gian:
- Từ 1:00 PM ngày ChủNhật 11 tháng 12 năm 2011.
Truyện dài Đi Mỹ của Trần Yên Hòa, kể lại quãng thời gian ở Việt Nam, khi có chương trình HO, chính phủ Hoa Kỳ cho định cư những gia đình cựu “tù cải tạo”. Truyện thể hiện trung thực những mảnh đời cùng cực tận đáy xã hội của những sĩ quan trở về từ ngục tù CS. Họ cố gắng bằng mọi cách để được Đi Mỹ. Tác giả Trần Yên Hòa viết rất thật. Những ai đã từng là “tù cải tạo” khi đọc qua, cũng chạnh nghĩ ngay đến hoàn cảnh của riêng mình.
Trân trọng kính mời.
Đi
Mỹ
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con
Bùi Giáng
Mở
“Ngày ấy” với “hôm nay” đã lâu lắm rồi. Ngày ấy là những ngày, những tháng, những năm, của thế kỷ trước. Nói thì lâu lắc lắm vậy, nhưng thật ra, cũng chỉ mười chín, hai mươi năm thôi. Hôm Nay, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian đó, tôi vẫn thấy lòng mình có một nỗi chua xót,đắng cay, bàng hoàng, xúc động.
Chuyện dài “Đi Mỹ” thì có trăm hình vạn trạng. Mỗi người, mỗi gia đình có một hoàn cảnh riêng. Ở đây tôi chỉ ghi lại một vài chuyện nhỏ trong muôn hình vạn trạng kia thôi.
Dĩ nhiên là hư cấu.
1.
Buổi sáng trời Sài Gòn nóng. Cái nóng muôn đời của miền nhiệt đới. Xe cộ chạy rồi ùn tắt. Từng đợt, từng đợt. Đứng lại, đạp thắng chân hay bóp thắng tay. Hai bàn tay đen đuổi của Ngàn nỗi lên những đường gân xanh xám. Có lẽ, cuộc kiếm tìm miếng ăn đã làm cả thân xác anh khô quắt đi. Đôi cánh tay sạm nắng. Chiếc mobilettle như con ngựa già rít lên từng chặp rồi lếch thếch kéo lê thân xác Ngàn cùng một “giỏ” cần-xé đầy hàng phụ tùng xe đạp, đi suốt ngày, trên những chặng đường nắng cháy da.
Buổi sáng thức dậy lúc 5 giờ, đánh răng, vệ sinh qua quít rồi dắt xe ra đường. Một ngày anh đi hơn một trăm cây số, đến các hãng sản xuất phụ tùng xe đạp ở các ngõ ngách của Chợ Lớn, lấy những món hàng mà các tiệm bán phụ tùng đã đặt anh hôm qua, rồi nếu không đủ hàng, anh phải len lõi vào chợ Tân Thành lấy thêm hàng bổ sung. Một ngày. Chạy xe qua lại trên những con đường quen thuộc với những người chủ hãng quen thuộc, đến những bạn hàng quen thuộc, anh loay hoay như con gà mắc đẻ, đến chỗnày, tấp chỗ kia. Một ngày, lại một ngày và nhiều ngày như thế....
Từ khi ở trại tập trung ra, lúc đó anh vui sướng và hạnh phúc bao nhiêu khi dệt trong đầu mình những ước vọng nhỏ. Ước vọng “nhỏ”chứ làm sao có ước vọng lớn được, khi anh trở về với cái “Giấy Ra Trại” và cái mức quản chế lên đến một năm. Ước vọng nhỏ đó là một cuộc sống bình yên với giađình và anh sẽ làm một nghề gì đó, có thể là bằng trí óc, như sẽ xin đi dạy ởmột trường cấp một, anh sẽ đứng trên bục giảng để giảng cho lớp trẻ những bài về Toán hay Việt văn. Anh lúc nào cũng lạc quan vì anh đã hạ cuộc sống mình đến mức thấp nhất. Với mấy chứng chỉ đại học, anh nghĩ mình có thể thực hiện điều đó dễ dàng. Nhưng đó là cái lạc quan tếu, thật tếu, tếu nhất. Anh đã nghĩ về chế độ mới bằng một cái nhìn cầu an và dung dị. Cuộc sống cứ cho anh những lạc quan mà sự thật bi quan, lúc nào cũng chờ chực đẩy anh xuống miệng hố đen ngòm.
Anh làm sao xin đi dạy với cái bản án trên vai - sĩ quan ngụy - sáu năm tập trung cải tạo. Sự thật đã làm những giấc mơ xanh rờn nhỏ nhoi cũng vụt bay biến. Anh nhìn rõ hiện thực hơn và đầu óc anh cũng hiện thực hơn. Anh không thể làm một nghề gì bằng trí óc cả. Cái chất xám của bảy năm trung học, bốn năm đại học, là một hiểm họa hơn là hạnh phúc. Cho nên anh phải bước xuống đời bằng hai cánh tay và đôi chân. Từ đó, anh trải qua biết bao nhiêu nghề một cách chật vật, bán bánh bò bánh tiêu, vá xe đạp lề đường, chẻ củi thuê, chạy xích lô đạp...
.......
Trần Yên Hòa