Đầu mùa Dã quỳ nở năm nay, Du Tử Lê lặng lẽ trở lại Pleiku, miền đất mà ông đã gửi gắm một thời thanh niên của mình ở đấy. Nơi này, ông đã gặp cô giáo Hạnh Tuyền, người mà sau này trở thành bạn đời của ông. Đầu tiên chỉ là vậy, ông muốn lặng lẽ sống với ký ức, và với vài người bạn thân.
Nhà thơ Miên Di và Du Tử Lê (Nov. 2015)
Pleiku đón ông, bằng tính cách của miền đất này, thiệt tình một cách thiết tha. Pleiku không làm ai ngạc nhiên bằng vẻ ngoài bao giờ, mà chỉ làm người ta xúc động lúc nào không hay biết. Để rồi, một đêm thơ nhạc nho nhỏ tự nó diễn ra không định trước. Chu đáo một cách đơn sơ. Vừa vặn với ao ước khiêm nhường của một người lưu lạc muốn bày tỏ, và cảm tình của những người yêu mến ông.
Đâu đó và trước đây, Du Tử Lê đã từng trải nhiều sự đón tiếp bằng cách khác, long trọng bằng cách khác. Pleiku đón ông trở về bằng cách mà ông chưa từng có được. Bởi vì, không ai làm lại được ký ức. Nhưng người ta có thể gặp lại ký ức trong mùi vị của đất đỏ, trong bao la chân trời nơi tấm lòng người Cao nguyên lồng lộng.
Du Tử Lê lặng lẽ tạm biệt Pleiku như cách ông trở về. Tiễn ông, nếu có chút nào ồn ào, thì chỉ ở trong những vạt Dã quỳ chân thành bên đường, giản dị nở tiễn ông.
Vậy là, sau nhiều thập kỷ. Pleiku & Du Tử Lê một lần nữa, lại có mặt trong ký ức của nhau.
miên di