Người viết về sự sống - cái chết thanh thản và nhẹ nhàng như hơi thở, như mỗi lần sớm mai thức dậy nằm yên lặng trên giường cảm nhận mặt trời rờ rỡ bên kia cửa sổ, đếm lại từng nhịp hít vào - thở ra.
Lật mục lục bất kỳ một tập thơ của ông, tần suất về sống - chết lặp lại mạch lạc, thuần thục, bẩm sinh và tự nhiên. Sự sống - cái chết biến thiên muôn hình vạn trạng qua cấu hình con chữ:
“Khởi đầu một kiếp”, “Chết đuối”, “Lúc người chết”, “Bài chờ nhắm mắt”, “Bước chậm qua đời”, “Kẻ lìa ta cuối cùng”, “Về từ vô vọng”, “Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển”, “Mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu”, “Tử sinh cũng tợ trò con nít”, “Em như máy trợ sinh, cột tôi vào rốn mẹ”, “Trái tim lập mộ (không tro, cốt!)”, “Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi”, “Ngọn nến/tôi/cháy hết vẫn ngậm ngùi”, “Khi tưởng tới người vắng mặt”, “Ta tiếc thiên đàng sớm lập xong”, “Di chúc của một chia tan”... định hình mọi định nghĩa/thể thức/giai đoạn/dạng hình của cái chết trên cõi đời này.
Cái cõi sống là tạm bợ, đến lúc chết cũng chỉ là một thể thức rời bỏ cõi tạm. Tư duy ông về cái chết trong sáng, định mệnh và thuần nhất, như khi người ta thường nói về sự sống, không kiêng dè và nể sợ. Cái chết toả lan trong cuộc đời thơ ông, là con đường ông đi trên/băng qua mỗi ngày, đồng hành với đời sống thường nhật và đồng điệu với đời thơ vĩnh cửu. Cái chết đến gần gụi, mủ mỉ và thật thà.
“khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận huyệt với linh hồn.”
(“Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển”)
“tôi không thể nghĩ rằng em đã khuất
mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu
thân giả tạm nhưng hồn không giả tạm
em nên tin tình chưa hoại bao giờ”
(“Mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu”)
“ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi là con đường. người đâu hay
ngày đêm gót nhọn đau hồn đất
tôi nhìn tôi chính là sự chia tay”
(“Tử sinh cũng tợ trò con nít”)
Cái ngày ông gác bút, chọn rời cõi tạm và nghỉ cuộc văn thơ. Ông tìm về cõi chết, nhẹ nhàng và thanh thản. Tiếng ông thở ra hít vào nhẹ như cái chết đến trú ngụ trong thơ ông, trên con đường ông đi mấy chục năm đời, giữa những đời sống đời chết của riêng ông. Cái chết hiền lành thật thà đến bên cạnh ông:
“tôi biến mất, mình ên
dòng đời kia, vẫn chảy
bình minh. bình minh/lên
buổi chiều/rồi bóng tối/“
(“Dòng đời kia vẫn chảy”)
Tạm biệt ông.
Người xiển dương cái chết bằng thơ...