Con nghe người ta nói, nhà thơ thường có cuộc sống tùy thích, buông thả, bừa bãi… sống theo cảm tính, đôi khi đưa đến vị kỷ.
Cả đời bố làm thơ, vậy mà con không hề thấy điều đó ở bố.
Suốt thời gian ở trung học, chưa bao giờ con đến lớp trễ. Cũng chưa bao giờ con ra khỏi lớp mà không thấy xe bố đậu sẵn để đón con. Đó là chưa kể, những lúc Bố phải dậy sớm hơn thường lệ, nếu con có yêu cầu đón thêm một vài đứa bạn cùng lớp, khi gia đình chúng không có điều kiện chở con họ đi học. Bao giờ Bố cũng ân cần, quan tâm và rộng lượng với các bạn của con. Có khi , Bố còn phải nhín chút lương còm của Bố để giúp gia đình bạn con, khi cha mẹ chúng không sao kiếm đủ tiền trả tiền thuê nhà.
Bao nhiêu năm, không khi nào Bố quên quà sinh nhật cho con. Bố băn khoăn, lo lắng khi thấy con đã lớn mà không nghĩ gì đến chuyện, có bạn trai.
Bao nhiêu năm, ngoại trừ những lần Bố đi xa, còn thì, bao giờ nhà mình cũng sum vầy trong bữa cơm tối. Bố kể chuyện bạn bè, quá khứ, có khi là những giai thoại về các người bạn nổi tiếng của Bố. Con thì kể đủ chuyện buồn vui ở trường, ở Trung Tâm Asia. Và, bao giờ Mẹ cũng có những câu nhận xét thông minh, pha trò dí dỏm, khiến bữa cơm tối nào của gia đình cũng đầy tiếng cười.
Tuy Bố là người lớn nhất nhà, nhưng khi quyết định một việc gì, bao giờ Bố cũng nêu ra trong bữa cơm để hỏi ý kiến cả nhà. Và không phải là ít, khi Bố chỉ cần hỏi ý kiến của con cho những việc mà nếu đặt mẹ vào vai trò quyết định sẽ thiếu tế nhị với mẹ.
Con yêu gia đình nhỏ của mình. Con hạnh phúc trong căn nhà nhỏ của mình. Chỉ có Bố, mẹ và con. Căn nhà mà trong đó, mọi người đều muốn làm vừa lòng một người, và mỗi người đều muốn chìu chuộng mọi người.
Khi mà mẹ nói cho con biết ý nghĩa của tuổi sáu mươi. Khi mà thường xuyên Bố hỏi mọi người, “kiếng Bố để đâu?” “chùm chìa khóa Bố quên chỗ nào?” Thì con biết mình phải làm gì.
Hơn một năm qua, con và mẹ khởi sự công việc mà một vài lần con thoáng nghe Bố nói với mẹ. Bố ao ước thực hiện một Toàn Tập Thơ Du Tử Lê.
Hôm nay con và mẹ đã hoàn tất, con đã có trong tay “Toàn Tập Thơ Du Tử Lê” để gửi đến Bố, như một món quà trong ngày Bố 60 tuổi. Một món quà mà không thể tìm thấy ở bất cứ một shopping nào.
Một món quà không chỉ một mình con làm thành. Mà gồm công của rất nhiều người đóng góp.
Ấy là công của chú Thành Tôn, Nguyễn Mạnh Trinh, Trần Duy Đức, Nguyên Phương… đã cho lại những tập thơ cũ.
Ấy là công của hai anh chị con, Mai và Quân đã đánh máy suốt một tháng trời.
Ấy là công của anh Vũ Đức Thanh vẽ bìa. Công của chú Trọn, anh Duy Anh…
Ấy là công của anh bạn của con đã dành trọn những ngày weekend của bốn tháng liền lay - out cuốn sách, tìm kiểu chữ, sửa từng lỗi chính tả, sắp bài, in ra cho Mẹ xem đi xem lại cho đến khi nào Mẹ vừa ý.
Và Bố ơi! Con không biết phải nói thế nào về tấm lòng, tình yêu của Mẹ dành cho Bố. Món quà mà hôm nay con trao cho Bố, nó sẽ không thành hình nếu không có Mẹ. Mẹ đã lo toan tất cả mọi việc, lo người đánh máy, lay out, sửa bản in, nhờ vẽ bìa và điều thực tế nhất, là con không biết Mẹ đã phải ngồi trên bàn máy may bao nhiêu tháng, năm để dành dụm tiền in cho được tập thơ này – tập thơ mà Bố hằng ao ước.
Hôm nay, Bố cầm trên tay cuốn Thơ Du Tử Lê Toàn Tập I, có lẽ, có rất nhiều sơ sót, có lẽ có rất nhiều lỗi lầm, Nhưng đây là tất cả tấm lòng của những người thương yêu Bố, trân trọng Bố.
Bố ơi! Con tin vô cùng, rồi đây Bố cũng sẽ còn được cầm tên tay những Toàn Tập tiếp theo. Bởi chung quanh Bố là những người bạn của Bố, những người yêu quý Bố, những người yêu thơ Bố, những người trẻ như con biết trân trọng văn chương Việt Nam… sẽ hoàn tất những tuyển tập thơ còn lại.
Con tin điều đó hơn tất cả những điều đáng tin trên đời
Con
Orchid Lâm Quỳnh