1.
không ai ngó ngàng tôi, khi buổi chiều đã rời đi rất xa.
chỉ chút nắng sót góc vườn hỏi thăm chính nó.
đám loa kèn trong hồ thổi mấy bài sonata không tiếng.
khán giả là đám cá koi. loi choi. không quen vỗ tay.
(thêm nữa, cũng chẳng ai hỏi xin chúng điều đó!?!)
chiều đã rời xa. rất xa. rất. xa.
tôi vẫn nán, chờ người gọi tên mình!
-tháng sáu?
2.
tháng sáu nắm tay cảm xúc đầu đời leo từng bậc thang ẩm mốc.
nó thuê tôi canh chừng mọi biến động.
dưới ngọn đèn đường và, biển thúc thắc đâu đó,
mặt mày hình sự, tôi đốt thuốc liên tục.
(tại sao không? khi trên cao, tháng sáu đang hút thuốc?)
tôi chỉ không biết tháng sáu có huýt sáo
“cầu sông kwai” hay, “trở về mái nhà xưa?”
biệt khúc. khuất.
3.
tôi nghĩ tháng sáu đã nhìn tôi bằng con mắt khác.
như thể với nó, tôi không hề là một sinh vật.
nó dẫn ai đó (không phải tôi) ra hoang đảo.
nơi ước mơ là mặt trời. đêm tối là tóc nhân ngư. đèn được thắp
bằng những giọt lệ như máu mừng / tủi.
tôi đóng vai phi lao, hòa tấu giúp côn trùng phục sinh /
biệt khúc. chết.
4.
tháng sáu tên gọi chung (mà, rất riêng,) với hố hầm hạnh phúc bẫy xập.
nửa đêm, chuyến xe lửa tốc hành chở tháng sáu lên núi.
thành phố. du khách. hàng hiên. quán xá. ly rượu đỏ. cơn say gia tốc. sóng cấp bảy.
người thủy thủ biến mình thành chiếc neo -
giữ cho chính ông khỏi trôi mất (giữa hư không?!?)
trong khi lũ nhà mái dốc treo bảng không có chỗ
cho những kẻ sắp cạn khô ngày mai (như tôi) thuê mướn.
chúng cất tiếng hát,
biệt khúc. núi.
5.
tháng sáu, những ngón tay không mắt vẫn tìm được cho nó thịt, da tinh khiết:
để mưa - ướt hoen cửa sổ.
ngực, bụng và mắt, môi heroin cùng inhale một lúc.
tội nghiệp tài xế, hàng cây… phải giả lơ.
mặc hơi thở tự tìm lấy cho chúng
biệt khúc thích hợp.
6.
tôi vẫn chờ đợi ai đó thăm, hỏi!
dưới dàn chanh dây, tôi ngồi đếm xác những con nhặng xanh, được đám kiến hôi
đọc điếu văn ca tụng thành tích - trước khi long trọng cử hành lễ di quan.
tôi cũng (long trọng) cử hành tang lễ mình:
trong yên ắng!
(sự yên nắng làm thành bởi những tháng, ngày thuộc về niên lịch khác.?!)
sau những xẻng ú na ú nần đất -
cỏ mang bao tay, nghiêng mình đặt lên tôi nhiều vòng hoa.
chúng đồng ca,
biệt khúc. mộ.
7.
tôi vẫn có ý tìm kiếm bóng mình dưới chân tượng dựng ở các quảng trường
New York, D.C., San Fran., Monterey, Hawaii, Việt Nam, Paris, Frankfurt, Brussels, Canada, Hòa Lan, Úc Châu, Thái Lan, Nhật bản…
tháng sáu bảo tượng không hề có bóng.
chúng là những khoảng trống - chỉ có thể lấp đầy bằng lãng quên.
tôi muốn thêm, “và, kỷ niệm?”
nhưng tháng sáu đã quay lưng.
nó ném bừa mọi thứ vào lòng đường, mặc cho những chiếc xe vô tình (cố ý, nhẫn tâm?)
lăn qua lá khô và,
biệt khúc. gió.
8.
tháng sáu nhiều lần cùng tôi chắt xuống những giọt lệ gửi kiếp sau (nghĩ rằng sẽ có.)
nó bảo nhân loại (ám chỉ tôi) không thể ngu xuẩn hơn!
khi tính thời gian bằng vòng quay trái đất.
tôi hiểu nó muốn nói, thước đo mỗi đời người là những giọt lệ!?!
(dù ngay sau đó, tháng sáu có thể cười… toe!
tựa nó chưa hề nói một điều gì trước đấy.)
9.
tháng sáu dậy sớm. tháng sáu ngủ muộn.
tháng sáu rửa mặt. tháng sáu điện thoại. tháng sáu email. tháng sáu đi làm…
tháng sáu chuẩn bị cơm nước. tháng sáu mang tạp dề.
tháng sáu kê ghế treo nó lên tường.
tháng sáu ra sân đào hố, chôn nó xuống đất…
tháng sáu đâu biết, hạt nào rồi cũng nẩy mầm!?!
ngay hạt đau thương cũng sẽ bung thành:
biệt khúc. khác.
10.
tháng sáu nhân danh sở di trú cấp thẻ xanh vĩnh viễn cho kỷ niệm.
nó giao tôi quản lý.
như thể tôi, thủ kho phụ trách xuất / nhập.
nhưng nó thật lãng nhách khi cất chìa khóa trong ví.
rồi bỏ đi!
nó nhốt tôi cùng kỷ niệm trong hầm ký ức.
chúng tôi như những con thạch sùng chép miệng. chết khô. sau khi an ủi nhau bằng
biệt khúc. xám.
11.
tháng sáu, buổi chiều, tôi, ký ức và, biệt khúc tự chẻ mình thành nhiều miểng đêm.
trước khi có bước chân người về: là sợi chỉ vàng ân cần -
xỏ, xâu tất cả mọi nát, tan. vung vãi.
nhưng cách gì gom đủ(?)
(nên) bữa cơm muộn nào của chúng tôi,
cũng có vài ghế trống!.!
Du Tử Lê
(June 3. 2011.)