chút vui thoáng đó ngậm ngùi
chiều trên phố lạnh nhớ hơi hướm người
buồn đan ghế cũ tôi ngồi
mênh mang rừng thấp, xa người núi cao
hồn treo từng lá thì thào
gió đi, tôi động, lòng rào rạt, xưa
tưởng người đứng cuối cơn mưa
nhớ tôi khăn lụa cũng vừa đưa ngang
trong tôi cây cũng hai hàng
(giống như tôi sớm úa vàng lá vui)
sầu người kéo bước tôi lui
ngày trên núi gửi về xuôi mắt rừng
1974
Gửi ý kiến của bạn