Làm sao tôi có thể quên – có thể quên khi tiếng nói bốc lên tự một trời nào sâu kín và hơi thở muôn ngàn năm còn đau xót như những chiếc kim châm vô hình đâm cắm vào thân thể tôi –tiềm thức tôi một vùng biển nín thinh bỗng nổi cồn từng cơn sóng cả – bão tố đã khua động và tàn phá nỗi yên lành giả dối ở đáy sâu làm sao tôi có thể quên – có thể không yêu em vì tất cả sức sống hôm nay trong tôi là nguồn hy vọng – là ý thức ngày mai nhã nhạc vang lừng tâm hồn – là khẩn nguyện em – ôi – tôi khẩn nguyện người cho tôi tiếng nói – như cây cỏ cần nước và khí trời – con chim én cần tổ ấm mùa đông – mùa đông âm thầm chảy trôi dài trong thân xác xin cho tôi tiếng nói dù là lời sỉ nhục lăng mạ dù một lời đắng cay – làm sao tôi quên làm sao tôi không yêu
xin cho tôi lời ru – xin cho tôi đôi bàn tay hơi thở từ tâm hồn em – tâm hồn em là vùng ánh sáng thủy tinh – xin cho tôi nhảy múa hát ca như một người mù như một người điên
làm sao tôi quên – khi âm hưởng giọng nói em còn vang vọng về cõi thâm u linh hồn tôi
khi mỗi tiếng em nói là một dòng sữa ngọt ngào cứu tôi từng cơn đói khát – khi em còn xa cách như mặt trời và gần gụi như bóng đêm khi từng cơn gió từng bước chân còn vang vọng tiếng cười em tiếng cười rách nát chưa kịp thoát khỏi làn môi đã bị biến tan
làm sao tôi quên làm sao tôi quên khi phận tôi tên điên rồ thề ôm mãi khối tình riêng vô cùng ích kỷ vô cùng đam mê cùng ảnh hình không tưởng trong vòng tay héo hon – từ đó tiếng nói em là những mũi kim cắm sâu trên thân xác tôi nhầy nhụa làm sao tôi quên
1. TỪ NGÃ BẢY
Tay cương tôi dỗ ngựa trời
vết thương này đã chín muồi ăn năn
chiếu chăn thôi cũng lạnh dần
đêm sương ngã bảy đón thân ngựa về
ván cây bụi phủ ê hề
tôi nghe tôi thở não nề mái hiên
2. NỖI TÔI
Từ tôi mở mắt làm người
tay chân dã thú đứng ngồi bơ vơ
từ tôi trí óc dại khờ
ôm con mộng lớn xuống bờ vực nuôi
từ tôi tất tưởi vào đời
tóc năm sợi chẻ thành mười ngọn gươm
từ tôi ngỏ ý yêu thương
ba năm phố chợ đầu đường ngửa tay
từ tôi vào cuộc lưu đày
áo cơm chiu chắt từng ngày lang thang
từ tôi lạc nẻo thiên đàng
gia đình hắt hủi – anh em lạnh lùng
từ tôi dã thú lìa rừng
ngó trân nhân thế cười từng hồi khan
3. HẠNH PHÚC CHO HUYỀN CHÂU
Nghìn đêm lửa đỏ ghế ngồi
em trong trí tưởng tôi ngoài chuyến đi
yêu em tôi chả có gì
một thân nhão nhoẹt hồn trì đáy sâu
cho em trăm giọt lệ sầu
xác tôi giòng táp chân cầu nhân gian
hãy nghe lời hát của chàng
hãy cao tiếng gọi phượng hoàng thiên thâu
yêu em đêm đỏ lửa cầu
sáng ra nước mắt chuyến tàu xe tôi
1965