cõi hiu quạnh đó, em ngồi
nhớ trong oan nghiệt tiếng người dốc cao
đêm lừng nhạc, gió nôn nao
những thân khuynh diệp cúi trao lá, mừng
cõi chim bị đuổi xa rừng
có em hiên lạnh ngó trừng bóng qua
không gian thở đẫm quê nhà
trái tim héo rụng nỗi nhòa nhạt, xưa
cõi mưa, bão có em về
tóc chia đôi lọn mắt thề, thốt, nuôi
ngày vang lên áo hai ngôi
núi, sông đã chảy một đôi vai người
cõi nhân gian lạnh tiếng cười
nến như mắt lệ ứa rơi hai hàng
có em giấu nỗi bàng hoàng
trong xanh xao, đợi, giữa bầm dập, trông
cõi trăm năm đã mất nguồn
có em chiu chắt nỗi buồn để riêng
của hồi môn đó, thôi, em
mai sau đẽo ngọc, đánh kiềng cho con
cõi cưu mang vết thương chàng
có em thăm thẳm, rợp tàng khổ qua
nhỏ từng giọt máu trên hoa
hướng dương dù đã khuất xa bóng người
cõi ta buồn đến hết đời
có em thưa gửi mấy lời dạ...vâng...
chút còn sót-kẻ-lưu-dân