hổ ngươi
khởi nguồn ta - một vết son
cháy trong xương thịt khói hương ấm, nồng
khởi nguồn con, tự vết thương
trong thân tầm gửi nỗi buồn hổ ngươi
ký thác
nắng tôi khô nỏ lá gồi
những thân dâm bụt nhớ người góc sân
tiếng chuông nào đã ngại ngần
gọi tên tôi sớm về dùng bữa cơm
ngày tôi thất lạc linh hồn
núi sông đã gửi nỗi buồn sang em
buổi sáng
chỗ ngồi, bóng tối vây quanh
đêm muôn tay vẫy, hồn xanh biếc, về
chỗ ngồi, sinh, tử phân ly
bụi trăm năm cũ não nề dấy lên
chỗ ngồi tiền kiếp lãng quên
bỗng không lay động, cỏ im, chân, ngừng
khóc òa. Buổi sáng rưng rưng.
Gửi ý kiến của bạn