mùa đông treo cổ tôi trên cành sồi
bằng sợi giây làm thành bởi những đêm nàng thức, trắng.
gió chạy (bằng chân của tôi) trên những mái nhà,
lợp bằng tiếng hát, xưa.
con quạ què nhìn sang tôi
cất tiếng ai oán - -
tựa trẻ con buột miệng
tiếng đầu tiên:
gọi mẹ - -
rất xa.
tôi cũng ở quá xa
để nghe được tiếng gọi ai đó - -
khi mùa đông,
(tên gọi khác của một mùa hè nào đấy)
đã khập khiễng bước qua cuộc đời chúng ta
(mà,) con quạ khoang què
vẫn khăng khăng từ chối
làm chứng, dối
(cho tôi)
“có một mùa hè
“(tình yêu)
“như thế - -
“ngoài trái đất!”
(12-02.)
Gửi ý kiến của bạn