- và, v.quang.
chuông mười giờ gieo hạt cải khắp ngôi vườn ký ức,
những hồi kinh kính mừng.
đường biểu diễn tuổi thơ zích zắc:
“tay trắng tay đen…”
con chim câu mang chiếc nôi quá khứ về
nóc thánh đường.
mỗi chúng ta, một đường bay
(như tự viết cho mình, trang sách ước.
và, banh ngực khoe hạt mầm
cung hiến những ai cần cứu rỗi.)
tôi dấu thành phố trong túi
nàng thò tay tìm:
nắng, gió, cỏ cây, chim muông…
(luôn những nụ hôn cõi riêng)
hồi hộp, đợi.
quê hương ấm bàn chân từng góc phố,
khiến nỗi buồn có đấy, bắt ghen tuông.
một người nói:
“chiều, bão rớt!”
một người cười!
kỷ niệm bỗng,
như gương.
(khấp khểnh nắng. khấp khểnh mưa. khấp khểnh trăng…
khấp khểnh những ngón tay dặm trường thịt, da tình yêu
tìm nhau, thứ nhất.
bạn tôi mềm,
thiêng vết son dành riêng, ngoài khí quyền.
tóc An Cựu ủ đôi vai Thuận An / Chợ Mới
nước trong veo. giếng tự soi mình.
đêm. hoa khế. bẹ cau,
treo nụ cười! thương qúa! (mẹ tôi?)
ngọn sầu đông, ra ràng tiếng ve.
mùa hạ tím.
ngõ tre,
mở lòng đón khách.
con lạch chở tháng, năm xuôi.
nhưng bậc đá vẫn dành tôi một chỗ.
hoa đèn. trôi.
mùa thiếu nữ hanh, hao.
như e.t.*
họ nghe sông tập nói…
nuối lòng nhau. ngậm, níu thương yêu.
ngày lên, khuyên:
“chậm nhé! đợi tôi về!”
chuông mười giờ thả từng hồi riết róng!
(như thòng lọng thắt quanh cổ bạn.)
tháng ba,
không kèm kinh bổn mạng.
những ô kính cắt nham thành phố.
chim câu chết.
nôi niên thiếu than, tro từ củi chụm.
lửa kiêu căng chùi sạch dấu chân.
thánh đường, xám.
mân côi, em.
mắt ai khô, khuyết hạt nhãn.
gió nghi nan! thổi rát buổi tôi về!
chuông mười giờ.
tháng ba.
từng hồi không tiếng.
phúc âm nhái.
bạn tôi ngồi. như tượng.
đá quay lưng.
Du Tử Lê(Mar. 2012.)
(*) E.T.: Extra Terrestrial.