Đừng sợ hãi. đừng lo lắng. thương-lắm!
không ai có thể cướp giựt, trấn lột được những buổi chiều của chúng ta,
khi ký ức vẫn xanh trên những cành cây evergreen.
khi hình ảnh thương-lắm như mặt trời mỗi sớm mai
mãi ấm từng tấc thịt da tôi đã bắt đầu gò mối!
đừng sợ hãi. đừng lo lắng. thương-lắm!
không ai có thể cướp giựt, trấn lột được những buổi trưa của chúng ta.
tuy nắng / mưa thất thường, nhưng sự sống như trái tim,
vẫn ẩn mật / cất giữ cho chúng ta đời riêng,
tận cùng. phút cuối.
như không ai biết được nơi chết của những thớt voi già.
ngay bày sẻ một ngày nào không còn trong mắt nhìn của chúng ta,
cũng chẳng ai biết chúng đã chọn nơi nào để gửi xác thân nhỏ bé của chúng!
đừng sợ hãi. đừng lo lắng. thương-lắm!
không ai có thể cướp giựt, trấn lột được những buổi tối của chúng ta.
chỉ chúng ta biết,
chúng ta sống đã tận cùng cho nhau…ra sao!
chúng ta đã nhớ, nghĩ về nhau, tận cùng yêu thương, đau khổ… thế nào!
cũng chỉ chúng ta biết,
khi những ngón tay chúng ta tìm nhau lần thứ nhất,
chúng đã lập trình cho đời sau một định mệnh khác.
đừng sợ hãi. đừng lo lắng. thương-lắm!
không ai có thể cướp giựt, trấn lột được những giây phút im lặng của chúng ta.
khi mắt em cúi xuống tìm tôi (trái đất ngừng quay).
khi mắt em ngước lên nhìn tôi (mặt trời nín thở).
- và khi chúng ta trong nhau?
- ngôn ngữ bất lực!
(một thất bại lớn của tiền nhân!
dù tổ tiên chối nhận).
đừng sợ hãi. đừng lo lắng. thương-lắm!
không ai có thể cướp giựt, trấn lột được kỷ niệm của chúng ta.
vì chẳng một ai biết kho tàng của chúng ta có những báu vật nào?!?
ngoại trừ trái tim
(cùng lắm, thêm đất / trời)
cõi ẩn mật vĩ đại / rất riêng.
như tử thần
(một bạn-tôi-khác, đấy!)
đừng sợ hãi. đừng lo lắng. thương-lắm!
khi có biết bao điều ngay trái tim chúng ta
và, đất / trời
cũng không thể biết được!
như tế bào ung thư,
chỉ chúng biết,
sẽ cất, giấu những gì
trong thân thể ta
hân hoan và, buồn bã!.!
Du Tử Lê,
(Feb. 2014)
Gửi ý kiến của bạn