không phải tôi,
chính em mới là người nghe được:
- bản hợp ca của đám loa kèn,
sớm mai, thức giấc cùng nao nức cá và, suối.
tiếng chim cu.
cây lựu thoa son cho những bông hoa:
- bầy con nghìn hạt của nó.
(xin em,
đừng bắt lỗi những đứa trẻ nằng nặc đòi cho được điều chúng muốn.
như em từng đòi đủ thứ nơi tôi
và ngược lại).
không phải tôi,
chính em mới nghe được:
- tiếng thầm thì của cát.
mặt trời chờ thủy táng.
bãi biển không tiếng sóng.
âm bản chiều, tuột tay.
rớt nụ hôn giường bệnh.
tiếng kèn thổ dân treo trong những chiếc lều,
chôn, ngặt nghèo chiếc bóng.
(xin em hãy khoan tâm để thấy:
- cái chết cũng tuyệt vời như sự sống.
tựa mỗi chúng ta,
cùng lúc là ta hôm qua và, hôm nay, kẻ khác!)
không phải em,
chính tôi mới là người nghe được:
- bước trở về của kỷ niệm
khi những trận mưa tháng Năm choàng qua tháng Sáu,
thôi giận hờn.
dù mái vẫn nghiêng tai chờ chuyến xe buýt muộn.
nhưng chẳng có người khách lỡ độ đường nào,
kể chúng ta nghe:
- hạnh phúc vốn lao lung. ngược dốc.
và, cũng đáng quý thay:
- đau khổ!?!
(khi chúng ta làm người
cửa thiên đàng đã đóng!)
không phải em,
chính tôi mới là người nghe được:
- hơi thở những sợi tóc,
đêm đêm / lẻ loi / thức cùng / chăn, gối /
tựa ngón tay mồ côi
tìm đường ngôi mất tích.
(có thể em không biết
dòng sông đã đi xa,
sao thấy được những bông hoa bèo
tím thêm nỗi biền biệt. héo.
không phải tôi,
chính em mới là người nghe được:
- tiếng hát bên kia vầng trăng
khu vườn xưa, trái trĩu cành thơ ấu.
từ bên này vầng trăng tôi đã thấy em:
- xiết bao thơm-thảo trái cấm,
nhờ chiếc viễn vọng kính tiên tri.
(cũng chẳng có gì sai,
nếu tôi nói thêm:
- chính định mệnh ân cần dặn dò tôi
ráng đợi ngày gió lớn!?!.)
giờ đây,
không phải em,
cũng chẳng tôi,
nghe được nỗi buồn của trái tim trước giờ ngưng đập,
vẫn nhớ những ngày còn là gương.
đường phố. chung cư. công viên. chim muông. cây cỏ
cùng gió, hát:
mắt, môi chưa lạc dòng,
trôi tận cùng, cõi khác!
Du Tử Lê
(Garden grove, May 2014)