cho tôi. tuổi nhỏ. xuân thì.
mắt thu âm bản. ngực bù khuyết, vui.
cho tôi nhớ tiếng lúc ngồi
lúc đi nhớ bóng. nhớ môi lúc về
cho tôi trời đất quê nhà
tháng hai tiếng hát na theo bướu sầu.
cho tôi gánh vác nát nhầu,
những thao thiết ấy, đời sau, vẫn còn.
cho tôi. cho nhé nỗi buồn!.!
vui riêng, giữ lại… tôi dòng sông / trôi
cùng trời, cuối đất xa xôi
dù ai không gọi thì tôi vẫn về.
coi tôi như một tên khờ
(với tình yêu ấy, cần gì phải khôn?!?)
một khi tôi: - kẻ thọ ơn.
Du Tử Lê
(2015)
có khi nỗi buồn
sợi tơ giăng mắc
con nhện hãi hùng
cười rung đối mặt
nỗi buồn nén chặt
leo lên ngọn cây
bạn với trời mây
buồn bay đi mất
cành mai khoe sắc
con ong hút mật
mùa xuân có thật
buồn rơi xuống đất
nỗi buồn rớt xuống
dưới cội mai già
cành mai luống cuống
đón ai vô nhà
nhìn mẹ xót xa
vời vợi trông ngóng
nắng vàng in bóng
buồn rơi vỡ òa!
TCC.