chẳng có gì sai, trái,
nếu mặt trăng nói với bạn
rằng:
“tôi đã bị bức tử ngay tự
bước chân thứ nhất của Neil A. Armstrong
ngày 20 tháng 7 năm 1969”.
.
chẳng có gì sai, trái,
nếu đêm tối nói với bạn
rằng:
“tôi có hàng triệu đôi mắt
lấp lánh
đẹp như…sao,
chưa một lần ngái ngủ”.
.
chẳng có gì sai, trái,
nếu mưa nói với bạn rằng:
“dù không ai bầu, chọn
nhưng tôi vẫn là người giàu có
nhất trần gian
với cơ man kim cương và, ngọc
biếc”.
.
chẳng có gì sai, trái,
nếu dòng sông nói với bạn
rằng:
“tôi là người có tấm gương
mềm mại,
và bộ nhớ “khủng” nhất
nhân loại,
với hình ảnh, kỷ niệm… chỉ
mình tôi có được”
.
cũng chẳng có gì sai, trái,
nếu có người nói với bạn
rằng:
“tôi một đời đi nhặt những
mảnh tình vỡ,
gom thành chiếc bóng dành cho
riêng tôi ngày Valentine”
.
nhưng, thật sai, trái,
nếu tôi không còn yêu em như
thuở mới gặp
khi mỗi ngày em vẫn không quên
cho tôi
một Valentine, mới
- vì ngày nào cũng có thể là
ngày cuối cùng của chúng ta,
có phải?
Du Tử Lê
(Feb. 2015)
Trước khi tàu Apollo 11 cất cánh, người ta đã nghĩ tới tình huống xấu nhất trong chuyến đi của 3 nhà du hành. Tổng thống Mỹ Richard Nixon, trong bài phát biểu, đã bắt đầu bằng câu: "Số phận đã quyết định rằng những người thám hiểm Mặt Trăng sẽ yên nghỉ vĩnh viễn trên đó trong thanh bình". Nghĩa là, nếu nỗ lực rời khỏi Mặt Trăng thất bại, trung tâm điều khiển dưới mặt đất sẽ cắt đứt mọi liên lạc với khoang đổ bộ và phó mặc mạng sống của hai phi hành gia. May mắn thay! Cả 3 phi hành gia đã trở về Trái Đất an toàn, mở ra kỷ nguyên mới cho nhân loại về con người chinh phục vũ trụ.
Thời khắc lịch sử, Armstrong và Buzz Aldrin đặt chân lên bề mặt Mặt Trăng và dành 2,5 giờ khám phá trong khi Michael Collins ở lại trên quỹ đạo trong Module Command. Khi đặt chân xuống Mặt Trăng, ông đã nói một câu bất hủ: "Đây là bước đi nhỏ bé của một người, nhưng là bước tiến khổng lồ của nhân loại".
(Theo Wikipedia)