1.
hà cớ gì phải nhắc nhở nhau, kiếp sau?
khi sớm mai vẫn đem mặt trời về cho đôi môi em.
(sau khi chúng đã dụ dỗ những bông poppy
nở khắp cùng ký ức).
và những chùm tử uyên ương
nhắc nhở tôi ghế, bàn, hàng hiên ngày, tháng ấy.
2.
hà cớ gì phải nhắc nhở nhau, kiếp sau?
khi buổi trưa vẫn đem nắng vàng
trải cùng khắp thân thể em
như tranh / với những phần trắng nhất /
(chỉ tôi thấy).
và, những con
hummingbird không hề nói “...hà cớ gì...”
vẫn lặng lẽ dành dụm phấn hoa chanh dây
tặng tôi
lúc cúi xuống ngực em: mật. hương
(vườn dụ-cảm).
3.
hà cớ gì phải nhắc nhở nhau, kiếp sau?
khi buổi chiều vẫn thả tiếng chim vào giọng nói em
như chúng ta vẫn thả vào tâm hồn nhau
niềm vui và, nỗi buồn
hái tự rừng cây nhân gian ly, tán.
khi hoàng hôn nán lại, nhắc nhở em:
đừng nữa nha, nói về đời khác!.!
hãy để núi thu mình / nhập thất
giữa lúc mây tiếp tục gửi ta hò hẹn mưa,
không báo trước.
(những hạt buồn mắt em,
giăng đầy ngõ hư-không-định-mệnh, lớn.
4.
hà cớ gì phải nhắc nhở nhau, kiếp sau
khi hằng đêm, chúng ta vẫn đắp chung
tấm chăn tình yêu
ẩn mật những vì sao (ngân hà, mới).
đời sống vẫn vân lên bí ẩn riêng, của ngọc
như tôi đã tìm em trong cửa-hẹp.
ta đi qua đời mình:
- không phó bản!.!
5.
hà cớ gì phải nhắc nhở, kiếp sau?
ngay cả khi chúng ta không thể có nhau
huống hồ chi:
- sự thật, đâu phải thế?
Du Tử Lê,
(California, June 2015)
Em tự hỏi những con đường anh đi
Những cây cầu nồi liền bờ bãi
Những cánh đồng ngả rạ
Những cơn nắng chan hòa
Có bao giờ trên đường đi anh nghĩ đến: EM?
2.
Duyên số,
Theo em nghĩ trong cuộc đời này
Cái gì đưa anh đến với em
Cái gì cho ta nghĩ mình thuộc về nhau
Những ánh mắt chạm sâu
Những giao duyên nồng đượm
Anh nghĩ gì khi môi nóng kề môi
Bụng chạm vào bụng
Ngực đòi giao nhau
Anh có nghĩ gì không
Về những giấc mơ hòa hợp
Ngay cả ái ân cũng mơ đồng điệu
Anh có nghĩ vậy không?
Có nghĩ vậy không?
(Khi bụng nóng ran, thân người tăng nhiệt)
Anh có nghĩ về thế giới của hai ta
Những cuộc tình đưa anh - đưa em rời xa
Hay chúng có thể kéo anh xích lại, gần em hơn?
Em không biết.
3.
Và rồi đường anh, anh cứ đi
Em vẫn những buổi chiều mơ gặp người trong mộng
Cái người sẽ cho em niềm hạnh phúc
Được thỏa mãn những giấc mơ ngọt ngào
Được chạm mắt, chạm môi, chạm bụng, chạm ngực, hòa hợp khát khao
Thăng hoa tình yêu hay tội lỗi cũng chỉ là môt cách nghĩ
Em vẫn mơ đây, vẫn những chiều ngồi say mộng
Người của em đến như gió thoảng ân cần...
Di, 28/6/2015