kiểm lại trương-mục-ký-ức, riêng,
tôi mới biết mình giầu có biết bao:
- tháng / năm em.
những ngọn nến lung linh tự nguyện hiến, trao:
dấu ấn định vị, đời sau?
an ủi nhau, kiếp khác?
không gian: những cánh buồm
chở ngày mai chôn vùi đáy sóng.
kiểm lại trương-mục-ký-ức, riêng,
tôi mới biết mình giàu có biết bao
- nước mắt em.
những im ắng nhuộm xám sớm mai
những lặng lẽ trưa vàng, tìm nhau, dưới thấp
(và bàn tay tự hứng lệ mình).
những khuya khoắt người ngồi nghe bóng hỏi
đời sẽ trôi về đâu?
khi cánh chim bay đi,
chỉ để lại cho ta tiếng hót khô
âm u rừng cách biệt!!!
thời gian: tờ giấy chậm,
chẳng thể thấm khát khao,
cùng tóc ai phủ rợp nôn nao.
và, những đinh ninh bình yên.
tội nghiệp.
kiểm lại trương-mục-ký-ức, riêng,
tôi mới biết mình giàu có biết bao:
- dấu môi hôn khắp cùng thân thể,
và, vai ai, những vết răng xếp hàng cảm xúc.
khi tất cả mọi con đường gắn bảng cấm vào.
tấm gương soi nhạt nhòa.
ngực thơm mùa chín tới,
rụng những trái mồ côi.
chỏng trơ một chỗ ngồi.
lăn lóc vài tiếng nói.
kiểm lại trương-mục-ký-ức, riêng,
tôi mới biết mình giàu có biết bao:
- mặt trời nhỏ.
nhớ tàn khốc.
xót xa chăng?
bàn tay nâng niu từng tấc thịt da nắng, gió
lúc bình minh trở về: những ngọn lửa
tỏ, soi từng góc khuất.
mặc nỗi buồn truy nguyên,
đầm đầm sân kỷ niệm.
những mái nhà, con phố xô nghiêng
không còn ai ngóng, đợi!
kiểm lại trương-mục-ký-ức, riêng,
tôi mới biết mình giàu có biết bao:
- con suối tôi, xuôi về sông, mới,
đem chiếc lá ngược chiều:
ấm. ngoan. buồn chói lọi.
này! bóng tối. bóng tối.
ở với tôi. với tôi.
quên đi người quá vội?
khi giọt nến vẫn thầm thì rơi:
theo quỳ gối. từng hồi kinh nguyện.
như bàn chân tôi
chia tay từng phiến đường
không cần ai thăm hỏi.
.
giờ đây em đã hiểu
trương mục ký ức tôi,
không còn!
tôi đã đóng như chưa hề mở nó.
điều đó cũng tốt thôi!
có phải?
Du Tử Lê
(Mar. 2016)