cám ơn
cám ơn Pendleton
đã cho ta những buổi sáng đầy sương mù
như đôi mắt của người con gái yêu ta còn ở lại Sài Gòn
trước khi ta bỏ đi
để trở thành một kẻ lưu vong mất gốc
và bây giờ ta luôn có những buổi sáng đầy sương mù
nhưng không bao giờ không bao giờ ta còn có được một lần
trông thấy nàng
(ôi nàng bé bỏng và yếu đuối
nàng còm cõi trong tuổi thiếu nữ cháy nám của nàng
và muôn đời ngươi không thể biết được
niềm mơ ước lớn lao và duy nhất của nàng là
được sống và được yêu ta)
ôi Pendleton
chẳng bao giờ ta còn được uống đôi mắt nàng long lanh
như những hạt sương mai
mà ngươi hằng cho ta trên những cành sồi khô gẫy
cám ơn
cám ơn Pendleton
đã cho ta những chiếc quần chiếc áo
rộng như những chiếc bao bố
những chiếc áo đôi khi mặc vào khỏi cần quần nữa
hay những chiếc quần đôi khi mặc vào khỏi cần mặc áo
tuy nhiên
ta vẫn hân hoan và súng sính đi lại
có sao đâu
bởi với ta bây giờ chẳng còn chi quan trọng
cám ơn
cám ơn Pendleton
đã cho ta những buổi ăn sáng
những buổi ăn sáng nhọc nhằn buồn thảm
bởi ta đã phải làm đuôi
mà cái đuôi thì luôn luôn quá dài uốn cong đôi khi
cho ta liên tưởng tới quê hương ta cũng cong hình chữ S
cám ơn
cám ơn Pendleton
đã cho ta những buổi cơm trưa ngao ngán
những món ăn hàng ngày gặp lại
những món ăn như giây chun khó nuốt
(vậy mà riêng ta, ta vẫn cố nuốt)
ta nuốt luôn những giọt nước mắt
muốn chảy xuống bát canh
mỗi khi ta chợt nhớ mẹ ta đã già
biết giờ này, sống chết nơi đâu
cám ơn
cám ơn Pendleton
đã cho ta những buổi chiều rét ngọt
những buổi chiều ta thấy hồn ta trên những đỉnh núi vây quanh
và tưởng như có thể nhìn xa bốn phía
mặc dù ta chẳng nhìn thấy chi
ngoài chính chiếc bóng ta
và nghe được tiếng giầy mòn
khua trên đường về chỗ nằm hiu quạnh
cám ơn
cám ơn Pendleton
đã cho ta túp lều
chui ra chui vào
thập thò và rụt rè
như một con chuột
con chuột da vàng
với một óc rỗng không
và đôi tay thừa thãi
cám ơn
lời cám ơn cuối cùng
ta muốn dành cho vị sponsor nào đó trong tương lai của ta
sẽ nuôi và chăm sóc ta
như chăm nuôi một đứa trẻ
mặc dù ta đã trên 30
quá nửa phần đời của một người Việt Nam khốn khó
Pendleton
ôi Pendleton
rồi ta sẽ trả lại cho người
những buổi sáng sương mù
như ta đã để lại quê hương ta
người con gái yêu ta xanh xao, còm cõi
và mẹ ta già nua, sắp lẫn
có thể hôm nay
đã chết.
June 1975.
(Trích "Thơ Tình", in lần thứ Tư, California, 1996)