chiều như bài hát cũ
giọng sầu lên nguy nga
hình dung người khách lạ
một lần qua vườn tôi
Yêu dấu, tháng tư đâu rồi những con đường có lối. tưởng có thể xếp lại trong em nếp nghĩ về anh, để mình thôi bão tố. Nhưng, ngây ngô quá! em nhận ra dù có tự lừa gạt mình rằng: Không nên ở quá lâu trong đời sống anh, thì cũng có lúc, như lúc này, anh bỗng dưng trở về nguyên vẹn, mặc kệ anh/em, những cảm tình đã nhiều lần, cố nhiên không đoái hoài chi đến.
Em lại tập cho trí nhớ gọi anh, yêu dấu, theo cách mình cảm nhận, dẫu ai có buồn cũng đành chịu, phải không?!vẫn như còn trong tâm tưởng, em, lại một lần nữa, nghĩ đến anh, dịu dàng. khoảnh khắc đi qua nhau, dẫu êm đềm tận tuyệt, nhưng bình yên cũng không thể dừng lại trong sự lựa chọn của yêu dấu, có em. Lặng nghe yêu dấu, trong câu ca, “vườn tôi giờ đã tối”, em không mong đi tiếp, bởi con đường này, nếu đi tới, sẽ nghiêng. Em hiểu thời của yêu dấu với mong chờ, nhung nhớ đã qua. Em vẫn chọn cho mình chỗ trong anh, thầm lặng và an nhiên, như cách em vô tình “quyến rũ” anh ở một phút giây nào đó của ngày hôm qua, khuất lấp. Nắng, gió trên đời sống quất tới tấp vào em, với kiêu hãnh và cô đơn hơn bao giờ hết. giống hệt như một liếp cửa phong phanh.
Yêu dấu, đâu ngỡ mình còn nhớ đến bao lâu “một lần em qua, chân non, tóc ngọn, môi sầu”. Chiều như nắng, như gió, như ngàn tiếng gõ trên bục trí nhớ miễn nhiễm thời gian. Anh đan chặt tay em dưới bàn, kín, giấu. Mình đâu có những hẹn hò riêng tư, mà chỉ có những riêng tư trong hiếm hoi những cuộc hẹn chung. Sau cùng cả hai cùng ra đi trên lối riêng, tất bật. Thỉnh thoảng có chạnh lòng, hành khất một chút ý nghĩ về nhau trong tâm tưởng, nhưng cũng chóng vợi, rồi qua.
Tháng tư, như bài hát cũ, em đem về cất trong trí nhớ riêng mình. Hình ảnh nào của em sẽ còn trong yêu dấu, hình ảnh nào của yêu dấu sẽ còn lại trong em khi mọi thứ sẽ qua đi chóng vánh, như cách những con sông đổ tìm về biển cả, để suối nguồn thao thức giấc đau, riêng. Biết rằng người ta không thể chọn cho mình cách ở lại hay ra đi trong trí nhớ người khác, em vẫn mong, từng đêm về yêu dấu còn “nâng giấc đau, nghe riêng mang đời nhau”, dẫu cho em chỉ tìm đến và đi qua chứ cách gì cũng không thể ở lại.
“chiều như bài hát cũ
rơi sâu, và lãng quên”
Gửi ý kiến của bạn