ôi hòa bình hòa bình
anh đưa em lên núi có đà lạt mưa nhỏ
có pleiku bụi mù
có kontum nát đổ
có nỗi buồn ban mê
ta trở về nha trang
thấy trời ôm biển lạ
bỗng anh thèm ôm em
thấy nụ hôn rất ngọt
thấy ngực thơm mùi trầm
ôi hòa bình hòa bình
đưa em về lục tỉnh
ta qua bắc mỹ thuận
ta về đến cần thơ
ra đứng bến ninh kiều
thấy trời mây lồng lộng
(thấy em cần ôm anh)
trước dòng sông cuồn cuộn
thấy hồn như cây trông
ôi hòa bình hòa bình
thấy mình như mới lớn
anh trở lại sân trường
anh sẽ ngồi cuối lớp
thấy em trên bảng đen
nụ cười em chúm chím
ôi hòa bình hòa bình
anh có em làm vợ
em có anh làm chồng
hai đứa cùng nho nhỏ
như hai con sâu đo
đến từng phân hạnh phúc
trong căn nhà mênh mông
ôi hòa bình hòa bình
ước mơ cha bỏ lại
khao khát mẹ không thành
chú bác ta thất bại
sau kiếm tìm bao năm
hôm nay ta có được
như em trong lòng anh
như em trong lòng anh
ôi hòa bình hòa bình
những nén hương khổ lụy
thắp cả lên một lần
để giã từ một thể
những oán hờn trăm năm
để nhớ thương một thể
những người không trở về
ta bắt đầu trở lại
ta bắt đầu trở lại
ôi hòa bình hòa bình
chúng mình đã có nhau
hai đứa cùng nho nhỏ
như hai con sâu đo
đếm từng phân hạnh phúc
giữa mùa đời mênh mông
1974