chưa đủ một vòng quay
tháng ngày xanh đã lạ
chưa đủ một vòng bay
em đã thành kẻ khác
tiếc chi một bàn tay
khi ta thành thừa thãi
lạnh rớt đầy hai vai
ta buồn như sợi tóc
đêm ơi đêm trong ngày
ngủ quên muôn hạt bụi
có đâu một làn mây
khi mưa đà xuống đất
tiếc chi một ngọn cây
khi không còn gió nữa
bây giờ thôi cuối năm
ta về theo bóng nắng
vàng một khoảng sân trong
không còn ai thấy nữa
nép theo tường rêu thâm
ta nhủ ta: hãy khuất
giấu đi những mộng đời
muôn năm mầm đã chột
cất đi những rạng ngời
không ai buồn tiếp nữa
bây giờ thôi cuối năm
em vì ta nhớ lại
hát một lần trong tim
bài tình ca sớm úa
nói một lần trong đêm
(một đêm nào ngắn nhất)
ôi kẻ đã lên đường
vì ta mà tơi tả
ôi kẻ đã vung gươm
vì ta mà đẫm máu
bây giờ thôi xa nhau
vì ta đi hỡi nhỏ
em đã ngậm trong răng
lần đầu thôi cố nói
vì ta ôi vì ta
du tử lê, thế đó
chàng không còn là cây
thôi em đừng gió nữa
chàng không còn là mây
quên mình đi, tháng chạp
cuối năm ta ngồi đây
nhìn em thành kẻ khác
lệ vuốt dọc chân tay
khép theo từng ngón củi
chưa đủ một vòng quay
ta cháy rồi, hỡi lửa
ta cháy rồi, hỡi lửa
em nhảy múa trên ta
đống thịt xương đã rã
bụi vẩn không thành mây
làm sao ta mưa được!
chưa giáp một vòng quay
tháng ngày xanh đã lạ
bây giờ thôi cuối năm
nhớ giùm ta hỡi nhỏ.