Như Vết Chàm Tôi Mang
chiều như bài hát cũ
giọng sầu lên nguy nga
hình dung người khách lạ
một lần qua vườn tôi
chân non vừa chín, đỏ
tóc ngọn ngon làn môi
sầu hai mươi chớm, tới
núi dựng thành, phía xa
rừng âm u bước lại
hồn – rơi – trong – hẹn –
hò
người như từ cõi khác
tôi như giòng sông trôi
buồn muôn năm một cõi
ngủ quên trong mộng còi
giật mình, trăng quá sáng
người bé dại trong tôi
muôn đời không có tuổi
người bé dại trong tôi
muôn đời không đổi dạng
rồi vết chàm trăm năm
phủ mặt ta bất hạnh
tôi ngồi suốt đêm qua
ngoài hiên mưa rất nhỏ
nghe nốt những giòng xanh
nhủ thầm, thôi cũng đủ
cây đời tôi đã cỗi
còn chi cho người vui
những chiếc lá chưa rơi
chỉ như lời nói dối
vườn đời tôi, đã tối
người hái bằng tay non
những chùm xanh biếc, cuối
vò nát, cho thời gian
giòng đời tôi uống cạn
cát lở từng nhát dao
đôi bờ sinh tử đó
người lạnh nhạt đi qua
tôi nghĩ mình đã hết
những ngày xanh như cây
tháng năm tôi thảm thiết
chập chùng cơn giông vây
tôi biết người khôn ngoan
đổi đời không khó lắm
sửa soạn và tân trang
lại lên đường, mới mẻ
người hãy chỉ giùm tôi
cách cải trang hình dạng
thay thế cả tâm tư
bằng linh hồn có sẵn
ôi thời đại chúng ta
còn chi chưa đóng hộp ?
vâng giờ tôi mới biết
người không thể cùng tôi
mãi chia giòng máu xót
một đời lệ không nguôi
kẻ nào mà chẳng vậy
người cách gì khác hơn
phải rồi, tôi đã hiểu
đời sống là lãng quên
thôi người cứ ra đi
nghĩa gì ân ái cũ
mù lòa trong cơn mê
tôi bằng lòng ở lại
nâng giấc đớn đau riêng
tấy mưng từng kỷ niệm
chẳng cần phải soi gương
mới biết mình tơi tả
chưa cần tới chia ly
tôi nghe mình đã khóc
như vết chàm tôi mang
nạo tới xương vẫn vậy
máu có thể đem thay
nhưng tình không đổi được
lửa đời tôi muốn tắt
cùng với con giông lên
cảnh đời tôi muốn khép
cùng với hơi thở đêm
chiều như bài hát cũ
rơi sâu, và ngủ yên
1974
Gửi ý kiến của bạn