H. à,
Mấy hôm nay, anh có chủ tâm, canh để được ôm vợ anh (không phải...H!) khi vợ anh đứng làm bếp mà, không được vì trở ngại con cái! “Thất bại” này, khiến anh nhớ những sớm mai “thành công!” Những sớm mai, anh có được H. trong tình vợ chồng giữa tháng, ngày phù du còn lại.
Khi H. đã ra khỏi nhà, đi làm, một mình, như con bò nhai lại phần cỏ để dành, anh “nhai lại” những kỷ niệm lấp lánh nỗi nhớ, tự soi mình trong những hạt nước, tơi ra từ vòi nước reo vui hơi mát, khắp bồn. Hay tiếng sống dao nhịp đều trên những tép tỏi trắng, nồng, đã tước sạch vỏ…
Không biết có phải bắt nguồn từ ấu thơ anh đã xa (quá xa) và, cảm nhận “tử quy/ chết về” đã thường trực ở trong anh hay không mà, gần đây, anh rất thích, được ôm H., từ phía sau. Khi đôi tay H. bận rộn với việc chuẩn bị các món ăn, cho bữa cơm chiều. Khi tâm trí H. phải bỏ vào cuộc nói chuyện thường lệ, với bạn. Hay, khi đó là rổ quần áo được xếp, vuốt, phân loại. Hoặc lúc chiếc bàn ủi ý tứ lướt trên chiếc áo chemise, những chiếc quần dài, ra phố của anh…)
Đó là những phút, giây ngắn ngủi thôi! Nhưng hương tóc, mùi, vị da thịt H., đã cùng mắt, môi, ở cùng anh.
Đó là những sống lại ở một mặt khác, thời gian. Mặt của tuổi già. Khi chúng ta đã bước sâu vào thời kỳ bóng xế. Khi những lo toan, gập ghềnh mưu sinh, tương lai con cái…đã thực sự chia tay anh và H.
Đó cũng là thời điểm những quyến rũ, hay hấp lực của ngực no, môi ngọt - - Những phồng, căng của các phần cơ thể thanh xuân, không còn như những tấm vải bịt mắt anh và H., để ném chúng ta lao tới những hăm hở, đòi hỏi. Nhu cầu. Bản năng.
Hôm nay, nhìn lại, anh thấy những năm, tháng đó, thương yêu chỉ chiếm một thị phần quá nhỏ. Thậm chí, có khi còn vắng mặt!
Nhưng, H. ạ, khi chúng ta đã bước sâu vào tuổi già; khi những lo toan, gập ghềnh mưu sinh, tương lai con cái…đã thực sự chia tay anh và H. thì, đó cũng là lúc những ngực no, những môi ngọt, những phần thịt da phồng căng thanh xuân, cũng âm thầm chia tay ta. Chúng cũng lặng lẽ để lại cho ta những phần thân thể đang trên đà héo. Úa.
Nhưng, giờ đây, chính những tháng này, anh lại thấy thương yêu biết bao, thân thiết biết chừng nào, những phần thân thể, úa tàn ấy.
Anh muốn nói, những thương yêu, những thân thiết được giải phóng khỏi những tấm vải đòi hỏi, nhu cầu, bản năng, bịt mắt chúng ta, suốt thanh xuân hai đứa.
Anh muốn nói, anh hạnh phúc. Anh hạnh phúc với những sớm mai “thành công.” Anh có được hương tóc, mùi da thịt H. (Khi tay, chân, luôn cả tâm trí H. phải dành cho việc khác…)
Thân thể H., nơi những đau đớn/ muộn phiền từng khiến H. phải bậm môi. Bật khóc. Nơi, những hạnh phúc từng làm chín đỏ những bối rối, thẹn thùng thân thiết, kín. Nơi mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm nhẩn nha, từ quá khứ, đã làm thành gia tài tình, nghĩa ta, hôm nay.
Thân thể H., nơi anh không thể nhớ, bao lần anh đã cúi xuống…Và, dù không đếm được, anh vẫn còn muốn thêm nữa. Ngày mai.
Ồ! H., anh bỗng hiểu. Nhiều phần không sai đâu! Khi anh chợt nhớ, trên vòng tròn thời gian, có một điểm gặp gỡ duy nhất. Đó là cuộc tao ngộ giữa người già và, con nít!
Mấy ngày qua, những sớm mai anh không ôm được vợ anh (không phải… H.) khiến anh nhớ tuổi thơ mình.
Anh nhớ, dường như anh từng kể với H., nếu không có biến cố chia đôi đất nước năm 1954, anh không biết tới bao giờ anh mới bỏ được thói quen hằng đêm, sờ… ti mẹ anh.
Biến cố tháng 7-1954, ném những người thân, sống sót sau chiến tranh của gia đình anh, xuống tàu. Di cư. Vào Nam. Những khó khăn, ngặt nghèo bước đầu của cuộc đổi đời này, khiến gia đình phải chia đôi. Mẹ và chị anh, phải ở tạm một nơi. Anh bị chỉ định theo gia đình anh Q., đến một địa chỉ khác. Cuộc phân ly dù tạm thời, nhưng đủ dài để khi gia đình đoàn tụ thì, anh không còn được ngủ với bà nữa! Những thành viên trong gia đình ra quyết định “Lớn quá rồi. Không được ngủ với mẹ nữa!”
Bây giờ, anh không nhớ rõ cảm giác của anh, khi nhận được “mệnh lệnh” này. Anh chỉ có thể nói, chắc chắn anh buồn lắm. Nhưng, sau đấy, anh tự cho rằng, cũng phải thôi. Lớn quá rồi! Khi đó, anh đã mười hai, mười ba tuổi.
Nhưng nói gì, thì anh cũng đã có được nguyên một tuổi thơ quẩn quanh bên vú mẹ.
Anh nhớ, không chỉ ban đêm, mà luôn cả ban ngày, những khi thời tiết hay, hoàn cảnh chiến sự giữ chân bà ở nhà, là những ngày anh hạnh phúc nhất.
Đó là những ngày anh tiếp tục lủi thủi, chơi một mình. Nhưng, chốc chốc, từ ngoài sân, hay từ dẫy dẫy nhà ngang, anh lại chạy ào vào nhà chính. Anh đem cả hai bàn tay lạnh buốt (vào mùa đông, hoặc những ngày mưa,) để tìm kiếm, khua khoắng mẹ.
Anh nhớ, chưa một lần nào bà nhăn mặt hay, gạt tay anh vì những ngón tay quá lạnh buốt, của con mình. Chẳng những thế, bà còn “toa rập” với anh, bằng cách cầm tay anh đặt lên đầu “ti” bà hoặc, vén cao chiếc áo cánh (thường bằng vài phin nõn, màu trắng,) cho anh dễ bề “hành sự.” Cũng không hiếm lần anh chụi đầu vào trong áo bà hay, lôi “ti” bà ra ngoài để bú tí, (như thể anh vẫn chưa tới thời dứt sữa!!!)
Sau này, anh mới nghiệm ra, nhiều phần có thể vì lòng thương xót đứa con út (là anh,) sớm mất bố, nên mẹ anh đã nuông, chìu anh, để bù đắp cho những bất hạnh của thằng bé…
Hôm nay, nhớ lại, anh chỉ muốn cho H. biết, anh nghĩ, tuồng đã có một liên hệ nào đó, giữa trường hợp của H. hôm nay và mẹ anh, quá khứ.
Anh nghĩ, với bản chất cả thẹn, có thể H. không thích những sớm mai, anh có được thân thể H. trong tình vợ chồng giữa tháng, ngày phù du còn lại.
Anh nghĩ, với thói quen khép kín, có thể H. muốn tránh những lần mà, hương tóc, mùi, vị da thịt H., đã cùng anh. Nhưng, cũng như Bà, vì thương yêu chồng, H. đã vượt trên bản chất, thói quen của mình.
Nhưng, cũng như bà, trong một chừng mực nào đó, H. hiểu, sớm, muộn gì, một ngày nào, thời gian cũng sẽ buộc anh phải nói lời chia tay H. Một ngày nào? Chẳng ai có thể nói trước (ngay cả thời gian!) Nhưng khi ấy, dù H. có mở lòng hết mình thì, cũng đà quá muộn!
Cũng vì sợ quá muộn, hôm nay, (sau nhiều ngày… “thất bại,”) anh muốn cho H. biết rằng: Anh rất thích. Hạnh phúc nữa! Những sớm mai. Lúc những kỷ niệm lấp lánh nỗi nhớ, tự soi mình trong những hạt nước, tơi ra từ vòi nước reo vui hơi mát, khắp bồn. Hay tiếng sống dao nhịp đều trên những tép tỏi trắng, nồng, được tước sạch vỏ…
Bởi vì, cùng những ngón tay có thể lạnh buốt, khua khoắng H., với anh, chúng còn mang theo trong biết bao năm tháng tình, nghĩa sâu nặng, cũng như gập ghềnh, gió, bão...
Bởi vì, giờ đây, cả hai chúng ta đã bước vào tuổi già. Thượng đế… thiên vị, cho chúng ta những ngày còn lại êm đềm. Quên mình. Nâng niu. Chiều chuộng.
Và, cách gì, như anh đã nói với H., một ngày nào, thời gian cũng sẽ buộc anh phải nói lời chia tay H… Nên, anh viết những dòng trên, chỉ với mục đích bày tỏ lòng biết ơn những thương yêu, nuông, chìu, quên mình của H., dành cho anh. Cuối đời.
Anh biết, anh không có đủ chữ! Nhưng mỗi khi không thể nín, giữ, anh thường buột miệng nói với H. (ngay cả những lúc H. ngủ say) hai chữ "Thương lắm" - - Thì H. nên hiểu, hai chữ đó, cũng chứa trong nó, tất cả thương yêu và, lòng biết ơn H, sâu, nặng, của anh...
Từ đó, anh mong, chẳng những H. hiểu những gì vốn sẵn nơi chữ, nghĩa mà, H. còn cảm nhận được những gì nằm ngoài hay, đằng sau những con chữ đó nữa!
Và, ngay lúc này. Dù không có H. bên cạnh, dù H. không nghe, anh vẫn muốn lập lại:
-H. ơi! “Thương lắm.”
(California, June 15 2011.)
Du Tử Lê
_______
Chú thích
dutule.com: Tác giả sử dụng phép «phân thân» để đứng từ xa quan sát chính mình, phân tách để hội tụ «vợ» và «H.» vào cùng một đối tượng.