tôi
lêu lổng suốt canh khuya
quanh co rồi cũng xe về
với hiên
nâng then, tay mở cánh phiền
chân lơi
thềm bước, rơi mềm ván cây
đèn mù, dơi ngủ,
mái tây
rã rời, hơi thở tôi bay đầy phòng
thế
thời này đến đi buôn
đời bôn tẩu đã quen
thân, ngựa thồ
phố cao, gió thổi, bóng mờ
đêm
lu, trời lặng, tôi gù lưng, đi
đấy em, lòng rất
thiệt thà
ước mong cũng nhỏ như là phận
con
giường cây, ván lạnh đêm bưng
kéo chăn, co
gối, phủ chân thừa ngoài
cho muồi giấc, một
khuya thôi
sáng ra mối đã đùn, vùi tuổi ta
(12-1966)
Gửi ý kiến của bạn