Đã có lần nhà thơ Nguyễn Vĩnh Tiến đưa ra cho tôi một hình ảnh so sánh khá thú vị giữa Thơ và môn võ Triệt Quyền Đạo. Anh nói:" Triệt Quyền Đạo (hay Tiệt quyền đạo) là cắt đứt và loại bỏ những đường quyền rườm rà tốn sức, không còn phải bận tâm loay hoay múa quyền nữa mà là tấn công nhanh và trực diện, đạt hiệu quả tốt nhất. Thơ, đôi khi cũng vậy, không cần phải khoác lên những tấm áo tu từ loè loẹt nữa mà có thể đến thẳng với trái tim, tâm hồn người đọc bằng ý thơ, trực giác thơ ngay cả với những chữ nghĩa giản dị nhất". Một trong số những nguyên tắc để lý giải cho chữ Đạo trong môn võ này là: Bạn hãy xem võ thuật như là nước. Nước cho vào chiếc cốc thì sẽ là chiếc cốc, nó chảy vào sông rộng, biển cả, thì ta sẽ có trùng khơi. Và Thơ - cũng như vậy đấy, ấy là tự do sáng tạo - những sáng tạo bên ngoài mọi khuôn khổ. Đôi khi, khuôn khổ chỉ là cái cớ để gói những chuyển dịch vô tận bên trong.
Tôi chợt nhớ đến câu chuyện vừa kể khi đọc những bài thơ của anh, dưới đây. Đó là những con chữ gần gụi, nhưng mới lạ vô cùng. Vừa hé mở cánh cổng bước vào một cõi giới, đã lại cho người đọc thấy ngay rằng chính họ vừa khai mở một không gian bao la, có vô số giọt sương sớm. Mà, hình như trong mỗi giọt sương ấy, lại thấp thoáng những vũ trụ khác hiện bày.
Nguyễn Đăng Khoa
Thu tọa
Tay cầm một đóa cúc gầy..
Thiếp đi không biết bàn tay rã rời..
Ngồi mà như thể rong chơi..
Im mà như thể cất lời hoang vu..
Giữa Thu chẳng thấy mùa Thu..
Chỉ nghiêng ngả những hình thù lá khô..
Lá khô chạm xuống đất thô..
Đất thô lấp xuống hư vô lòng người..
Lòng người trôi giữa dòng đời..
Dòng người sấp ngửa những lời cầu xin..
Ngồi để tin, lại không tin..
Tự nhiên có kẻ đến tìm gặp ta..
Hỏi rằng:Tay đã cầm hoa..
Hoa gì lại rụng rơi ra thế này?
Hạc trắng
Việt Trì - Phú Thọ - Lâm Thao
Anh về nơi nào, hạc trắng cũng bay
Xót xa thời những kẽ tay
Run run mộ biếc cỏ may vướng gì?
Sông Hồng thở khói vô vi
Hồn hồi hộp nấp bên rìa miếu hoang
Hỏi han đến cuối đường làng
Mới hay đò cuối ngày sang sông rồi....
Trở về
Thực ra,
Tôi đã về nhà
Từ đêm hôm qua
Với hoa dành dành ...
Chúng tôi bay lướt qua những đồ đạc lỉnh kỉnh
Thậm chí chẳng kịp nhìn rõ ai trong những tấm ảnh ố vàng
Nàng ôm tôi rất chặt
Bằng những cánh màu trắng
Và hương thơm của nàng đã ngăn tôi không khóc nấc lên...
Chúng tôi đã luẩn quẩn ở đó
Suốt đêm
Và từ từ bốc hơi trong sương sớm ...
Cho đến nửa đêm hôm nay
Tôi mới ngồi dậy
Một mình
Trong một căn phòng xa lạ chỉ có một góc tường
Phảng phất phấn hương...
Lá Phổi Xanh
Nàng vừa lướt đến
Xanh và mát, với ưu tư thẳm sâu....
Tôi lúc đó, ngồi bên khe núi
Với vóc dáng một ông già quên lãng
Nàng òa vào tôi và đi xuyên qua
Sau đó ngoái lại cười tinh nghịch
-Chàng thấy chưa?
Tự do của em đó.....
Tôi đã là một ông già quên lãng
Lú lẫn cười trong khe mát của nàng
-Phẫn nộ của em tan lâu rồi
Khi chàng bắt đầu ngừng hít thở
Tôi vẫn cười nhợt nhạt vô cảm
Trong nồng ấm ký ức xa xưa...
Rồi nàng chỉ cho tôi chỗ vui chơi
của Tim, Thận, Gan trong khu vườn phân tử.....
Hoàng hôn nung đỏ khe núi
Bóng đổ của tôi tan chảy thành suối
Và tôi,
vẫn không hề thở
Vội vã bay theo chiếc váy xanh của Nàng.....
Thuyền cánh sen
Đáy tháng sáu có cành sen
Tiễn từng cánh nhỏ rụng men mép hồ....
Thuyền cánh sen thuở mộng mơ
Giờ bơ vơ liệng bên bờ hư danh.
Nguyễn Vĩnh Tiến
Gửi ý kiến của bạn