“Tôi mơ mình vẽ, và rồi tôi vẽ giấc mơ”
(Vincent Van Gogh)
Khi được gặp Nguyễn Đức Phú Thọ, lời nói đầu tiên của tôi, sẽ là cảm ơn anh, đã cho tôi nghe những tình ca, điều tai tôi đang thiếu, đã cho tôi xem những họa phẩm, điều mắt tôi đang chờ, và đã mang đến cho tôi những giấc mơ, điều mà con tim tôi đã đánh mất, vào bể đời, đôi khi.
Có những nhà thơ chủ tâm tạo độ dày, sâu, lạnh của chữ. Nhưng ở Phú Thọ, tôi vui sướng khi được lãm ngoạn giữa bao la - hình ảnh, dày sẵn – hình ảnh. Tôi thích lắm những mùa thu xiêm áo sang ngang, những mây ngàn gió rộng, những miền trăng đau đáu lên ngôi. Dù, đó là bước lên ngôi của vương quốc buồn thương, điều không tránh khỏi, của một người, bén vận vào thơ...
Có quá ít không, khi tôi chỉ xin lược trích hai đoạn trong một bài thơ của Thọ, mà cá nhân tôi, mê thích. Bởi nó nhiều mộng tưởng, nó khiến tôi muốn gọi anh là kẻ ở lại phía mây ngàn, gió rộng, ở lại, chẳng để làm gì, ngoài việc ngồi viết những tình ca:
“Ta tìm mãi chiếc hôn đầu gãy vụn
Giọt môi xưa khát lửa mơ màng
Ôi, những giấc mơ dài quá đỗi
Mùa thu vừa xiêm áo sang ngang...
Ta ở lại phía mây ngàn gió rộng
Tìm gọi tên quên nhớ bên trời
Như chiếc lá đứt lìa cuống mỏng
Vẫn yêu người trong lúc đang rơi...”
(trích “Tìm”)
À, tôi vừa quên một điều quan trọng, lẽ ra phải được nói từ đầu, đó là sự ghen tỵ của tôi dành cho nhiệt huyết của Nguyễn Đức Phú Thọ. Anh sinh năm 1989, nhưng đã cầm bút được gần mười năm, đã cho ra đời một tập thơ cá nhân nhan đề “Nỗi buồn đập cánh”.
Sáng tạo của anh, qua việc anh gửi cho tôi những tình ca, được viết bằng nhiều bút pháp, chứng tỏ, sức sáng tạo mạnh mẽ này, chưa có dấu hiệu dừng lại, nó băng băng, như tuổi, tuổi màu xanh.
Nguyễn Đăng Khoa
Sài Gòn, tháng 1, 2015

Nhà thơ Nguyễn Đức Phú Thọ
TÌM
Ta đứng lại phía mây trời gió lộng
Tìm mùa thu lấp lửng chân đồi
Em khóc giữa đêm tràn thác đổ
Miền trăng nào đau đáu lên ngôi?
Ta tìm mãi lá thư màu đã cũ
Mà tình yêu vẫn mới như vừa
Em là cánh hoa đời khép – mở
Làn hương về neo những đêm mưa.
Ta tìm mãi chiếc hôn đầu gãy vụn
Giọt môi xưa khát lửa mơ màng
Ôi, những giấc mơ dài quá đỗi
Mùa thu vừa xiêm áo sang ngang...
Ta ở lại phía mây ngàn gió rộng
Tìm gọi tên quên nhớ bên trời
Như chiếc lá đứt lìa cuống mỏng
Vẫn yêu người trong lúc đang rơi...
VỌNG
Đêm nay lạnh về chầm chậm
Gió nghiêng một góc con đường
Áo mùa đông không đủ ấm
Mơ hồ lạc giọng trong sương
Hàng cây đầm đìa nỗi nhớ
Gió mưa phủ khắp chân đồi
Biết làm sao mà níu giữ
Mỏng manh một sắc hoa tươi?
Quán nhỏ lửa nồng mắt củi
Chìm bao tiếng thở xa xôi
Ngỡ giữa ròng ròng khói trắng
Buồn vui cứ thế qua đời
Đêm nay lạnh tràn chầm chậm
Bóng người khuất giữa nẻo cao
Tháng năm dài cơn gió mỏng
Vọng về từ những lao xao...
VỠ
Gió tước hết những chiếc lá bạc màu
Mùa thu trả về im lặng
Vườn đêm qua một cơn mưa lắng
Hạt chồi tách hương
Dòng sông rẽ đôi những cung đường
Cỏ ri ri tiếng dế
Giọt nắng đầu tiên đã vỡ
Trên mắt người ngủ mê.
KHẼ
những quả trám khẽ rụng đầy
mùa thu khẽ vén lại sắc màu
trên nhành lá
giọt sương trả đêm
những thanh âm lạ
trong ta về bát ngát mùa
khẽ thôi nào
đã nắng, gió, mưa
mùa chấp chới những miền xa lắc
giọt phai phôi
tràn vương giọt mật
nhón chân qua
lòng thoáng rối bời
khẽ thôi nào
còn lại chút gì?
từng phím gió hát lời phiêu lãng
cầm tay đêm bước qua vùng mây trắng
sẽ thấy mình là sắc trắng
bình yên
khẽ thôi nào
hỡi cỏ non nguyên
chiều xa ướt
phố vàng
hoe nắng
những nỗi đau dịu dàng rất thật
có theo ta về đến cuối đường?
khẽ thôi nào
chút ấm còn vương...
TRĂNG MÙA HẠ
(Cho N.)
Dưới ánh trăng mùa hạ
Em soi bầu ngực vào gương, nước sông chảy theo đêm lênh láng, hương cau trôi ngần
ngật trước thềm
Mẹ bảo: Nhúm cau như nhúm ngực, trai làng chẳng biết cau thơm
Cha lên phố mẹ mòn trông tháng ngày đằng đẵng...
Dưới ánh trăng mùa hạ
Đom đóm về thắp lửa ven sông, hoa dâm bụt thắp lồng đèn trước cửa
Đêm đồng nội, thắp một cơn mưa nhỏ
Những gái quê tắm mùa hạ chưa chồng
Đuổi theo trăng
Trăng tan vào mênh mông...
BIỂN
vòng xoắn của vỏ ốc
thôi miên những con mắt biển
từng đợt sóng ký ức va đập
vỡ tràn thành lệ cát
vết thương chảy ròng ròng
rào rạt xóa dấu chân
dẫu bạc đầu
biển ngàn năm vẫn hát...
CHÂN DUNG
Chưa bao giờ tôi thấy trí não mình
mọc lên nhiều nếp gấp như thế
nếp gấp có mùi hương của những nỗi buồn
vừa bay vừa tỏa nhiệt
cánh loa kèn trong giấc mơ
như phó mặc mọi điều
với đôi mắt nhẹ tênh theo gió
hoa đã không phô bày cũng không nói năng chi
người không chọn sự lặng im sau phút lỗi lầm
chỉ chực chờ một cơn mưa thời vụ
ướt dầm tháng năm
bàn tay tôi chỉ xin nhẹ nâng chiếc lá
xốp trên khuôn gầy
kí tự em chớm xanh chiều diệp lục
thu buồn trắng tay
những nếp gấp trở đi trở lại trong giấc mơ
những nỗi buồn trở đi trở lại trong giấc mơ
những họa tiết tình yêu rơi rớt
chân dung màu loa kèn trắng u buồn
như tôi
NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ
Gửi ý kiến của bạn