Bạn cởi đôi giày Dr. Martin ướm vào chân tôi
Bạn mặc cho tôi chiếc áo khoác sọc ca rô mầu cúc tần
Bạn khoác lên vai tôi chiếc ba lô của Giang với những hộp thuốc của Na
Bạn gói cẩn thận chiếc áo của Tuyết Nhung gửi về cho Ngọc không quên vẽ chiếc nơ mầu hoa đào lên giấy gói
Bạn xếp vào va li tôi những quyển Đi Vào Cõi tạo Hình mang về cho bạn bè ở Huế
Bạn cài vào túi áo tôi cây viết Pentel Stylo màu hạt dẻ
Bạn pha cho tôi ly cà phê sớm trĩu khói, đưa tôi đọc những bài thơ mới của Chinh
Bạn chỉ cho tôi chú nai nhỏ đứng rụt rè bên bìa rừng Natik sau nhà – “ nó đang rình ăn những lộc non trong vườn hoa của Nhung”
Bạn và Na đưa tôi ra sân bay trong sương mù nhòe phố Buck
Bạn ôm chặt tôi – quay mặt đi, hẹn tháng Ba gặp nhau ở Sài Gòn
Bạn đẩy tôi vào khu cách ly
Bạn gọi với tôi quay lại, cởi chiếc khăn quàng mầu rượu chát quấn vào cổ tôi – “về nhé, kẻo lạnh”
Bạn gửi cho tôi Email cuối cùng “Những ngày cuối năm buồn quá Thái ơi “…
.
Tháng Giêng bạn chợt bỏ đi
Bạn bay nhẩy với núi đồi Đà Lạt với Dran với Domaine de Marie
Bạn lang thang trong Thành Nội với gió , lầm lũi với những cơn mưa Huế, với Tân Định lao xao nắng
Bạn ngơ ngác với rừng cao su ở Bình Dương hoa nở trắng, những sum vầy ở Thủ Dầu Một lỡ dở
Bạn gặp lại Mẹ lại Sơn lại Chỉ…
Gặp lại quê hương tả tơi thiếu máu.
.
Sáng Chủ Nhật tôi ngồi ở Coffee Bean nơi chiếc ghế bạn vẫn ngồi, với Ngọc
Với tách cà phê sẻ đôi tưởng nhớ bạn và…
Sài Gòn tháng Giêng ứa lạnh tôi nghe tiếng chuông từ tháp giáo đường trong tranh bạn bay ra đậu trên tách cà phê như một hẹn hò
Tôi khẽ gọi Cường ơi
Và Sa và Châu và Nguyên và Lệ và Thiệp và Hoàng và Nguyễn và và…
Làm sao tôi không hốt hoảng chảy nước mắt.
Virginia, tháng 9. 2015
Sài Gòn yêu dấu, tháng Giêng 2016
NGUYỄN QUỐC THÁI