Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Chiều nay tôi đi
Nghe tiếng buồn lịch sử
Từ bao năm thôi trên một quê hương
Lỗ đỗ vết điêu tàn
Nằm phơi mình rách nát
Tôi đi niềm đau nhục trong hồn
Hơi thở rộn ràng ứng đáp trong tim
Tôi nhớ tuổi thanh xuân tôi đã sầu ngơ ngẩn
Tháng ngày qua lấy bằng hữu làm dược phẩm dịu xoa dần
Giờ mối sầu ấy như vết thương kia ngày thêm mưng tấy mủ
Tôi rã rời như đất nước ốm xanh xao
Chiều nay tôi đi
Lòng nhớ về người bạn
Vừa giã từ tất cả
Giã từ dĩ vãng đớn đau ê chề của Tổ Quốc
Giã từ hiện tại nhục nhằn khốn nạn của quê hương
Anh ngã xuống cho chúng tôi đứng dậy
Anh chết đi cho chúng tôi nhìn rõ mình hơn
Nhớ thuở còn anh, tôi từng bảo chúng mình sẽ mau già
Không phải thiếu áo cơm mưu sinh vất vả
Mà chúng mình cỗi cằn khốn khổ
Như dân tộc hẩm hiu
Bao năm làm thân thú trên bàn thí nghiệm
Chúng nó xúm xít rạch phanh, khâu vá để coi chơi
Chúng ta có rên xiết kêu van, chúng vẫn điềm nhiên ngồi ngó
Và anh, tôi cứ cắn răng lên rừng xuống bể
Lấy đêm làm ngày, lấy chết giải khuây
Mắt ngơ ngác, mở chừng nhìn nhau không nói được
Để rồi anh đi mãi từ chiều nay
Phải trả lời sao cho cái chết ấy
Dù anh đã lặng im nhưng còn tiếng chúng tôi
Chúng tôi sẽ thét gào qua suốt chặng đường thế kỷ
Chúng nó chẳng thể làm ngơ, chẳng dám nín thinh
Chiều nay tôi đi
Nghe tiếng buồn lịch sử
Và thêm hơi thở hắt ra
Của người bạn vừa giã từ tất cả
Chiều nay tôi đi
Lòng nhủ thầm thôi anh đã chết
Máu anh chan đổ xuống
Nuôi mầm hy vọng lớn lên
Và cho người sống thừa can đảm
Đối diện phen nầy không nói năng.