Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
1.
phi cơ đang giảm dần cao độ
bay giữa làn hương nắng sớm mai
lòng tôi phơi phới ngoài khung cửa
mây trắng nghiêng đầy lên bả vai
tôi thấy con đường qua Non Nước
giữa lòng cát trắng dương liễu xanh
bùi ngùi thoảng tiếng Tường Linh thở
lúc thúc quanh chân cụm Ngũ hành
tôi thấy con đường ra Hòa Khánh
lòng cầu Đỏ chở một vòng tay
tóc cù sau gáy đùa lên má
khúc khích em cười, khéo gió bay
tôi thấy vườn cây chùa Bà Quảng
chỗ ngồi mòn lẵn gốc cây cau
lắng nghe lời nguyện em thầm khấn
lẩn thẩn đốt nhang suýt lộn đầu
phi cơ dừng bánh trong phi cảng
run run tôi đứng vẫy tay chào
bốn mươi tám tuổi còn được khóc
như đứa trẻ con, thú biết bao
2.
Đà Nẵng của tôi ơi Đà Nẵng
đâu ngờ còn có bữa hôm nay
vẫn hồn thuở trước bàn chân cũ
tôi dẫm lần trong đất bụi này
đường nắng dẫn tôi về Chợ Mới
ngập ngừng ngó lại cống Mê Linh
áo em tà vướng vào rô líp
lẫy, véo tôi hồng năm ngón xinh
tiếp bước chân vui về Giếng Bộng
năm bồn xăng trắng góc Nại Hiên
em Sao Mai đứng buồn Cổ Viện
gió núi Sơn Chà lộng áo xiêm
theo nước Bạch Đằng qua bến Mía
quẹo lên Độc Lập nhớ nao nao
vòng quanh Đồng Khánh, Trần Hưng Đạo
nghe gót chân xưa gõ dạt dào
thong thả mà đà qua Xóm Chuối
ổ gà đường đọng nước mưa dông
nhớ thời lả lướt dông solex
đụng phải một người yêu mấy năm
đã tới đây rồi sân vận động
cõng em Hân đứng lệch hai vai
nắm đại tay người chui vô cửa
lòng lăn theo bóng, vỗ tay hoài
đã tới đây rồi chợ Tam Giác
ngã lên Ga Lớn, ngã Thanh Bình
ngã qua bệnh viện Đa Khoa, nhớ
trắng cả con đường y tá xinh
ai kêu tôi đó? ồ Lộng Ngọc
ai gọi tôi kìa? ủa Ngọc Anh
thèm trà Thành Ký cà phê Xướng
Từ Thức, Rừng, Tre... ngọt nước chanh
đã khát, thôi vào thăm trường cũ
cột cờ tượng đá Phan Châu Trinh
nhốt trăm tên gọi vào trong cặp
tưởng những tim kia đã của mình
ai giận? ai thương? ai còn? ai mất?
Tây Hồ, Phan Thanh Giản, Thánh Tâm...
tan trường bay bướm theo muôn ngã
giàu mãi trong lòng những vết thương
từng được một thời mê Quí Phẩm
mê Như Thoa, Phước Khánh, Bích Quân...
mê hầu hết những bông hồng biết nói
may chưa yêu nên nổi tiếng lừng khừng
đã có thời vô cùng lộng lẫy
yêu cô em mười bốn Phước Ninh
giàu lận đận nên kiếp này có Lý
yêu, được yêu, nên xao lãng thơ tình
đã có thời tụm năm tụ bảy
quậy thơ văn họa nhạc lu bù
lòng còn ấm giọng cười Lê Vĩnh Thọ
ngực vang vang nhạc Phạm Thế Mỹ ngậm ngùi
đi và nhớ lòng chập chùng chắp vá
sao chưa về thăm lại mái nhà xưa
đổi đời, đổi chủ, cười hay khóc
58 Hùng Vương, xin đón ta
gõ cửa chị hiền quì xin lỗi
bàn thờ ba má dời nơi đâu?
mắt cười trong ảnh hoen màu lệ
thèm những lằn roi để thấm đau
tưởng khóc là xong là quên hết
một hồn ray rứt bóng ngày qua
ngờ đâu lệ chỉ là vết đạn
lỗ chỗ lòng ta những xót xa
trốn bao thương nhớ ta ra phố
trăm ngã đường vào một trái tim
trái tim tôi vẫn tên Đà Nẵng
không hiểu tại sao vẫn kiếm tìm
3.
hỡi những cành me cành phượng vĩ
hỡi con kiến lửa lạc bâng quơ
hỡi con chim sẻ trên vồng ngói
tôi tưởng tôi về, đâu biết mơ
trông ra cửa kính trời mưa tuyết
ngó lại mình đang ngồi bó tay
quê hương nhắm mắt như sờ được
sao vẫn buồn xo đến thế này
bạn nói giùm đi còn hy vọng
hay là toàn ảo tưởng khơi khơi
bàn tay lâu quá không cầm súng
ngón bóp cò như cứng lại rồi
tôi đã hết thời? vâng đúng vậy
nhưng tôi còn có một đàn con
xin chuyền giọt lửa qua tim chúng
chắc có ngày về với nước non
Luân Hoán