Mấy hôm nay mẹ chui rút trong garage, cái garage cách xa nhà mình, cái garage riêng biệt.
Mẹ nói với Roll, mẹ phải làm việc, mẹ không thể ở mãi bên cạnh anh Rock và con.
Nhưng thật ra, đó chỉ là lời nói dối.
Mẹ đã ngồi hàng giờ, bất động. Bài vở vẫn ngổn ngang, con chữ nhòa nhạt. Trong đầu mẹ, hình ảnh của Roll và ông Ngoại vẫn lởn vởn, quấn quýt.
Một năm qua, mẹ luôn đứng giữa những ngổn ngang,
Khi bước đi, vẫn những dặm đường thất lạc.
Cũng trong giây phút ấy, tiếng Roll lại vang lên:
Mẹ ơi: “is Grandpa alive?”
Mẹ thất thần,
Thêm 1 năm, tưởng lòng mình bớt nặng.
Tại sao Roll hỏi như vậy? Mình chưa bao giờ có những câu chuyện tử sinh
Roll vẫn kiên quyết:
Just answer mommy. Yes or No
Roll ơi, con phải hiểu rằng,
Nước mắt rồi cũng phai độ mặn,
Con đường nào cũng dẫn đến biệt ly
But mommy, just answer yes or no
Yes Roll, mẹ trả lời.
Nhưng Roll ơi đó là lời nói dối.
Mẹ vẫn phải đưa Ông Ngoại đi,
Trên chiếc Ambulance quen thuộc.
Tuy nhiên, khác với những lần trước,
Mẹ khắc khoải chờ nghe,
Tiếng động của người,
Có ai không, có ai không,
Nhưng chỉ là tiếng còi inh ỏi.
Đêm mờ mịt. Mẹ tự hỏi: bây giờ là mấy giờ?
Mẹ cố gắng ước lượng thời gian,
Như lần mò kẽ hở của bức tường tử sinh.
Họ lần lượt đến bên mẹ, ôm vai, xoa nhẹ
Họ là những người lính cứu hỏa, bác sĩ, y tá,
Và cả người thân của một bệnh nhân nằm giường bên cạnh,
Nhưng khác với mẹ,
Người thân của họ, đã tỉnh dậy, đã hồi sinh,
Còn ông ngoại, đã lạc bên kia bờ, sự sống.
Nhưng Roll ơi,
Hãy để ông ngoại chọn cho mình một đời sống khác
Và con cứ hát, cứ yêu thương, cứ chờ đợi,
Để cho ông, có chỗ quay về.
Vì Roll ơi, Ông Ngoại sẽ quay về,
Ông Ngoại sẽ nghe, khi con gọi
Sẽ đau, khi Roll khóc,
Sẽ hạnh phúc chan hòa, khi Roll nở nụ cười.
Và Roll ơi, đây là lời nói thật.
Orchid Lâm Quỳnh