Tôi đã khoác lên mình chiếc áo nhà tu Những tưởng một ngày sẽ hóa thành Thánh sống Ba mươi năm vẫn thấy mình mơ mộng Cõi Niết Bàn như một giấc mơ phai.
Tôi từ giã cuộc chơi chuông mõ, đền đài Từ giã cả những bài kinh sám hối Từ giã Em, vì tôi đã gây nên tội Một cái nhìn cũng ray rức suốt trăm năm.
Tôi trở về phố thị xa xăm Tìm em bé bán rau bên chợ Tìm mẹ già, ngày xưa tôi còn nợ Năm trăm đồng trái bắp luộc tươi ngon.
Tôi đền ơn con Cún nhỏ môi son Cho nhờ ngủ một đêm ngon giấc Tôi vái chào người hàng rong tất bật Quảy bên mình cả gánh nặng áo cơm.
Tôi chợt yêu những đôi mắt mỏi mòn Chiều tháng Chạp trông con về nhang khói Tôi chợt biết con tim mình còm cõi Vì suốt đời sợ hãi cõi nhân gian!
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.