"Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Em cố gượng, coi chừng em ngủ gật
làm sao thức để kịp đón giao thừa
nồi nước nguội me cời thêm bếp lửa
bánh chưng đầy, câu chuyện kể, ngày xưa…
đêm tháng chạp trời còn đang cữ rét
nhà đơn sơ mình vẫn ấm quây quần
như có cả linh thiêng người khuất mặt
cả đất trời. cây lá chuyển mầm xuân
tiếng pháo nổ ròn vang đêm trừ tịch
em thức giấc ngơ ngác đến buồn cười
à! năm mới chú mình thêm một tuổi
sẽ lớn nhanh bằng anh cả, chị hai
lòng tĩnh mịch nhang trầm thơm mọi góc
chị cười hiền như nét đẹp trong tranh
me xin lộc đem về còn tươi nhánh
“Tết như vầy, chắc mình hên cả năm”
sáng mồng một ra đường chân rộn rã
em tươi cười rạng rỡ đóa tường vi
giò thủy tiên đêm rồi vừa kịp nở
như chia vui cùng áo mới xuân thì
hôm nay cúng ông bà bên phủ nội
cô, chú về đông chật cả trong, ngoài
biết mắc cỡ, ngượng ngùng nghe thăm hỏi:
“thằng lớn cồ, lấy vợ được rồi bây!”
sắp ngay ngắn những đồng tiền mừng tuổi
mùi giấy thơm như ước nguyện hồn nhiên
sang năm tới có chắc còn thơ dại
còn ngước nhìn mơ mộng tuổi thần tiên?
mồng ba Tết níu áo me về ngoại
nắng trưa rồi qua trễ chuyến đò ngang
những nấm mộ bên đường xông đất mới
vườn nhà ai xanh mượt luống hoa vàng
tình quyến thuộc một ngày xuân rộng mở
đời thanh bình như ngọn cỏ, bờ khe
mừng năm mới nhắp hương trà mộc mạc
lát mứt dày thắm đượm bao tình quê
ôi Tết nhỏ trong lòng xưa hỡi nhỏ
em lớn khôn rồi đời bỗng xa khơi
một ở. một đi. một lần. một thuở
Tết nhỏ mất rồi. Tết nhớ thương ơi!
Hoàng Xuân Sơn