(tưởng nhớ một ra đi thơ dại)
LNĐ: Chúng tôi trân trọng gửi tới bạn đọc, thân hữu mảng thơ mới nhất của Đa Mi / Lê Đình Thắng – với 4 “thời kinh tình yêu” trong một mạch chảy và, một “thời “kinh…uống rượu với N” nằm ngoài. Cả 5 “thời kinh” của ông, không chỉ có một câu mà, có những đoạn thơ hay. Bất ngờ. Với chúng tôi, đó là 5 nhánh nguyệt quế / poinsettias, được đặt trên bậc thềm thứ nhất, thay lời chào mừng và, cầu chúc “bình an dưới thế” cho Giáng Sinh 2013 này, của chúng ta.
Trân trọng.
Trang nhà dutule.com
___________
1. Hát kinh đầu
Vì em đã chết trong mùa đông trước
nên mùa đông này
có vài kẻ đeo băng tang
buổi sáng yên lặng
đổ vào đâu đó một câu hỏi
cái chết dừng lại bao lâu trong những người đang sống?
Ở mùa đông trước đôi khi tôi nghe
tiếng con chim hót
không
không phải trong bụi mận gai
cắm cái lạnh vào tim mà chờ chết
chỉ là tiếng của loài chim
lạc loài trong cơ thể phố
Khi mẹ và em quấn khăn tang
đưa em đi trong nước mắt lặng lẽ
tôi đã ngồi trên bậc cửa đó
mường tượng cửa thiên đường
mong là thế
triết lý của sự an ủi mà loài người đang tự huyễn
Ở mùa đông sau đó
tôi vẫn còn nguyên cái bậc cửa
vẫn ngồi
và hút thuốc
nhớ ra sự thất lạc tiếng hót của con chim lạ
Cơ thể phố
không máng vào đâu đó cho em
một tay vịn
nên hiển nhiên là ra đi
Thả một ngụm khói vòng tròn
định nghĩa là tâm tưởng
và tôi hát kinh
vì mùa đông này
con chim lạ đã lên trời
2. Trang sách cuối
Em
bắt đầu từ trang số một
thần tiên những màu sắc
để ở trang cuối cùng
dấu chấm hết
mùa đông năm trước
Những bài kinh cúng
lão bạn già giảng nghĩa
trên chín tầng trời
trân châu và mã não
có phải đông này em ở đó
mã não và trân châu
Tôi vẫn thích cái bậc cửa tôi ngồi
mỗi chiều về đốt thuốc
có thể nắng vàng quạnh quẽ
hay cơn mưa ủ dột
tôi vẫn thích ngồi ở đó
không mã não và trân châu
để thèm
và đói khát
tiếng chim lạc bạn cuối mùa
Mùa đông này
mọi thứ đà xưa cũ
những nếp quen mài dần vỏ não tôi rồi
cái bậc cửa rỉ loang từng mảng vôi
xám ngoét
không còn bài hát loài chim
sơn lại màu
(Màu khói xa vắng cánh đồng
của tôi viết xuống
có đứa nhìn nhầm
mà nói của tha nhân)
ở mùa đông này
buổi chiều bước ra con đường hỏi tôi
như một người lạ
Tôi sẽ quay về
nhận bậc cửa quen quen
đốt thuốc
thả lên những vòng tròn
để nhớ mùa đông trước
trang sách cuối cùng...
3. Trong mưa có người nhìn tôi
Khi nhìn tôi trong cơn mưa
em có nhận ra sự buồn bã đó
âm âm xam xảm
co ro
trong những con người
Ở xứ sở của những câu chuyện đầy những sương mù
khi em theo cơn mưa mà đi
tôi đã đầy thêm nhiều những chuyến sương khác
Khi ở cơn mưa cuối mùa
em nhìn thấy tôi
bằng đôi mắt đầy ắp những bài hát
tôi biết xứ sở tôi nhiều buồn
những buồn đôi khi không rõ
có thể
chúng tôi ở cuối của những ngọn nguồn
khi đổ về đây
niềm vui đã bị lấy sạch
Em
lại đi khi cơn mưa thôi không
bỏ lại tôi
như thể
từ triệu triệu năm
lại ngồi ở bậc cửa mà đốt thuốc
và buồn.
4. Tôi ở phía nam ngọn mặt trời (Cần bold nhan đề này)
Tôi ở phía nam của ngọn mặt trời
nắng rất nắng và mưa nhiều như nắng
đêm đêm ngồi thổi gió
chao chát lòng
tơ tưởng cái lá rơi
Ở nơi bậc cửa tôi hay ngồi
rất nhiều mùa đi qua đã biến giai nhân thành bà lão
chỉ có em hoài thơ dại
một đêm hun hút bay đi sương khói
và mãi hoài thơ dại
tuyên ngôn hay hiến chương của sự vĩnh hằng
Tôi vẫn ở phía nam của ngọn mặt trời
dòm phố mà nhớ biển
(biển có cô tiên ngồi khóc
một hôm tôi đi qua đó
sợ giọt nước mắt
nên cũng ngồi và khóc)
rồi nhớ núi
(những ngọn hiền triết thâm u
và lão minh sư
dạy cho ta cách dẫn nàng lên đồi)
Mỗi khi không nắng không mưa không còn một cơn đau phố
nhìn những giai nhân lão hóa
và đại dịch lắm lời
tôi sẽ da diết nhớ
mùa đông có hai người tiễn em đi lặng lẽ
ấm mùi khói nhang
Tôi vẫn ở và mãi ở phía nam của ngọn mặt trời.
11.2013
U Ố N G R Ư Ợ U V Ớ I N.
Không ai chuốc mình mềm môi đâu em
buồn lưu cữu đêm mang ra ngồi đếm
kể ta nghe đi
luận tội mà tha về
Ừ cụng ly
như những thằng bạn thời hồng hoang đóng vào mình những cây đinh mà phong thánh
ai tuẫn nạn ngoài căn phòng?
không phải em không phải ta
có lẽ là gió
hoặc mưa
hoặc bão bùng nào đó
Những đứa ly hương
nhận nhau như những món quà biếu
ta biếu ta cho em
mà ngược lại
(đâu còn trẻ nít để đói quà)
nói ta nghe
luận tội thêm lần nữa
rồi tha về
Ừ cụng ly
rượu trong cái hang không dính dáng với đời
đời ngoài cái hang không chạm tới ly rượu
mình đừng say
đừng ngủ
để biết đêm ngắn hay dài
cứ cụng
Ừ cụng nữa
mai bảnh mắt như cái bánh tròn lăn miết
đêm nay cũng thuộc về quá vãng mà thôi
Ta còn nhiều những lời chưa nói hết
nhưng thì thôi
cũng cứ sẽ tha về!
Đỗ Tấn Đạt.