Sài Gòn sắp vào mưa. chưa bao giờ em cảm nhận rõ nét em trong ý niệm của sự-quay-về như thời gian gần đây. em cũng hoang mang vì quyết định từ bỏ công việc mình gắn bó. quyết định đó (từng như những quyết định đã có) đến từ phản ứng tự nhiên. anh nhắc em, rằng: em không còn là một đứa trẻ, không thể lập lại sai lầm cũ, dù cho anh vẫn biết rằng em được gọi tên bằng những-sai-lầm.
sáng…
đôi khi muốn ngồi uống một ly coffee và đối thoại với anh, nhưng lại chọn cách tự suy nghĩ một mình để không gì ảnh hưởng. tự an ủi mình với ý nghĩ: coffee người ta chỉ uống với nhau một lúc rồi thôi, còn cuộc sống và sự chọn lựa thì mình phải sống với nó cả đời.
em vẫn có những cuối tuần bất thường, không đến rồi ở Paris Deli, không còn cảm giác thèm bánh cheese và soda Ý, không cần nghĩ đến anh. em chạy xe lòng vòng. vẫn là Sài Gòn với những hàng cây già, ngã bệnh trong hiệu lệnh cấp tốc của nắng/gió đành hanh; thấy những góc phố cô liêu, trùng trùng điều khuất tất. em đi qua từng con đường gắn với những thời đoạn: thời học sinh, thời sinh viên, thời yêu-lần-đầu, thời-yêu-thêm-bao-nhiêu-lần, không nhớ.
em vẫn chọn đi con đường nhắc nhở những nếp nghĩ về anh, dẫu cảm giác an nhiên bây giờ còn thất lạc. anh hiểu sự khác biệt của những người như chúng ta, những người đã quá quen với điều cô đơn bền vững, có quá nhiều thứ đến mức không màng đến sự-cần-thiết-nhau. ai cũng thấy mình đầy trong những kỷ niệm riêng đã có như thể điều đó có thể nuôi dưỡng niềm vui, an ủi nỗi buồn ít ra trong những ngày bình thường đang và sẽ tới.
chiều…
trong eMail, yêu-dấu-ngày-hôm-qua có nói với em về ý định quay về. em vui, một niềm vui trễ, dù cho hôm nay, khi anh về, em chỉ nghĩ mình sẽ có thêm một người uống coffee, một người cùng ăn tối. rồi đơn giản, chỉ còn có thế! em vẫn nhớ mình đã vất vả như thế nào để vắt khô, và hong cạn kiệt những điều mong muốn có với anh ở nơi em chọn về. em không thể lấp đầy hay thay thế ngày hôm nay bằng những điều ngày hôm qua không còn nữa.
em đến ngồi ở Ciao cùng một đồng nghiệp. tình cờ Ng.H – một người bạn đã từng thương mến, đến chạm vai em, khẳng định sự thật của sự tình cờ. em cười, rồi quay lưng không đối thoại. dường như em đã luôn chuẩn bị sẵn, riêng cho người bạn này sự điềm nhiêm đến vậy. Ng.H bước ra cửa, em nhìn theo. chiều cuối tuần, có mây xám, mặt đường vắng sau cơn mưa, yên lặng. em trùng lòng và hiểu dù cho khi mọi chuyện thực sự trôi qua thì sự dai dẳng của trí nhớ vẫn còn ở lại.
đêm…
đêm dài sau một đối thoại ngắn. em tỉnh dậy giữa lưng chừng mộng, bên tai còn nghe dội sóng HuaHin của những ngày riêng em xa lắc, những ngày của “một thời âm-thầm-sống âm-thầm-khát khao” đã qua đi từ lúc nào, không biết.
Sài Gòn vẫn thân quen trong từng nếp nghĩ của em, như chưa hề xa lạ. Em yêu cảm giác này và yêu cả những nếp nghĩ (dù thất lạc) của ngày đã qua. Những con đường từng mở ra hoang mang nghi ngại nay dường như đã khép lại trong hân hoan. em tin hoàn toàn vào sự lựa chọn - quyền năng duy nhất định đoạt đời sống mình dù ngày tháng đi qua, những va chạm làm mình cũng khác. em là một người may mắn khi đời sống đã trao tay sự hồn nhiên đi qua từng mất mát. với em sự mất/còn không quá quan trọng, đó chỉ còn là một định đoạt của tình cờ.
Ngày: 5/27/2006