quên- buông- qua, sự sắp xếp nào thì cũng vẫn làm thành một cuộc điểm danh không trật tự.
1. quên
trên góc sân thượng, chiều cuối năm, tôi thấy những chiếc bình, chậu kiểng, chai lọ cũ... những thứ đã từng được nâng niu giờ ngủ yên, nằm im quạnh quẽ. hình như tôi đã quên chúng, quên bởi chúng cũ, quên bởi từ lâu đã không chạm vào, quên bởi chúng không còn cần thiết... có vô vàn lý do để làm quên một thứ trong đời. vậy mà ngay cả khi mình quên, chưa chắc chúng đã không còn. tôi nhìn chúng và bỗng nhiên cảm thấy chúng sinh động lạ lùng, sự sống động của những linh hồn vẫn nguyên dù đã không còn (thân thiết) tồn tại với nơi chúng thuộc về.
có cách gì để đưa những thứ đã bị bỏ quên quay lại nơi chúng thuộc về? đó có phải là con đường mỏng manh của trí nhớ. ai đó phải nhớ biết bao lần đã từng nâng niu bình hoa ấy. ai đó phải nhớ từng xuân qua vẫn trầm trồ vì hoa sẽ tàn nhưng cái chậu kiểng kia luôn còn nguyên đẹp. những người đã từng chạm vào chúng, phải lòng chúng và yêu chúng cần “kết nối” lại với chúng. chúng ở đó. chúng sinh động bởi vì chúng vẫn còn sức sống. Vậy... đừng quên!
2. buông
đáo xuân. cây bắt đầu nảy lộc, nhánh lá non báo hiệu sự sống lành. người tự hỏi: nếu mình không yêu mùa xuân nữa thì hoa cỏ có còn nở rộ đến thế hay không? cố nhiên là có. bởi hoa cỏ vô ưu, không vì yêu/ghét của riêng người mà quên khởi sắc. người phải học chữ buông để người thôi cố chấp với chính mình. khi buông dây, cánh diều chừng bay cao theo gió. khi buông tay, vai rũ mềm phút chốc nhẹ thảnh thơi. người không thể vô ưu giữ những thứ không theo mình suốt đời. đừng níu. đừng buộc... đừng kéo lê những thứ chẳng thuộc về, dù rằng chẳng có ai tự cho mình bền vững, dù rằng chẳng có ai tự cho mình can đảm nhìn mất mát dửng dưng.
sàigòn những sớm tinh sương, con đường thở bằng những bước chân bảng lảng. người vẫn ngồi ở café góc đường nhìn xung quanh hối hả. người muốn họ phải buông và phải hiểu: hối hả cũng là cách xua đuổi khoảnh khắc của chính mình.
3. qua
trong không gian nghe lanh canh một tiếng gõ. tiếng gõ làm thời gian quay lại, thơ ấu về, ngày hôm qua gõ cửa... ta chưa bao giờ muốn quay lại với những gì đã qua bởi ta đã sống đủ từng phút giây của mỗi ngày hôm nay (phải thế?!); hoặc là ta đã sống quá vất vả đến nỗi ngại ngần mỗi khi lần trở từng trang ngày hôm qua (phải vậy không?). ngày hôm qua dẫu huy hoàng hay chuếnh choáng cũng ko thể nào làm ta muốn mang chúng quay trở lại bao giờ. bởi chúng huy hoàng nên ngày hôm nay ta an nhiên, hạnh phúc. bởi chúng chuếnh choáng nên hôm nay ta bền vững, lặng nguyên. ngày hôm qua, chúng đã trọn vẹn, với ta, một căn phần.
thời gian đã thiền hay thời gian cuồng nộ trong ngần ấy năm trời, của riêng ta, phải sống?! những con sông không ra biển mất hồn! những môi hôn ban sớm vàng phai khi tình yêu chớm động. những hư không quanh quẩn làm ta trông rõ mệnh sống buồn. ta là khói, ta là sương, ta là hương... là tan ra, là mong manh, vội vã. ta (dù khao khát) cũng ko thể là lửa, là cây, là trùng trùng rêu cỏ để tự do sở hữu trọn vẹn một linh hồn. khói đê mê. sương ề chề và hương u uất... giấu linh hồn trong khuất tất thời gian.
vì những năm ta đã sống nên ta phải tiếp tục sống những năm khác (nếu có) của mình. còn có đọng trong ta tiếng thở dài của những năm xưa ấy, chúng sẽ bắt ta xuyên đêm để đến một sáng mai trong vắt, rạng rời. còn có vướng trong hôm qua từng u uẩn, ta phải tự hỏi rằng: sao lại mang chúng đến tận hôm nay?! khi người làm ta tuyệt vọng, ta phải vui để tự cứu sống mình. bình yên tự tâm mình mà có, khi một mình nhắm mắt tỏ trời xanh.
... giây phút này, tết ngày càng vơi dần nôn nao, vơi dần mong ngóng. tết gần như vô hình nếu tim không điểm thót một nhịp báo hiệu thời gian đang dần tiệm cận khắc giao thừa. chút thẫn thờ, xoáy xoay trong thời cuộc. năm suy thoái. thời gian đi trên chỉ số đường đồ thị xuống dốc không phanh; đi trên nếp nhăn của trán; đi trên từ trường ngày càng lan tỏa nỗi bất an. khủng hoảng. không còn thấy dấu hiệu của một nền kinh tế thịnh vượng nhưng lạ lùng thật... tốt đẹp thay, con người ta bắt đầu thấy trong tim mình: mầm hy vọng.
saigon, cận tết 2010,