Gửi Chương Chương
Vào lúc mà những trận mưa mùa xuân đổ xuống
Gió như đang thổi tới những bất thường
Trái tim mẹ mềm như vạt nắng
Trên thềm nhà sắp vào tối
Mẹ nhớ các con
Ngày các con tới tặng cho mẹ một giấc mơ thành tựu.
Sẽ nói với các con điều gì khi lòng mẹ chiều nay như một mảnh nhỏ đang bay…
Mẹ nhớ cô bé 8 tuổi
Nỗi cô đơn và sợ hãi bé mọn
Biến cô thành hạt lệ, rơi thẫm trên thềm gạch đỏ
Tiếng kêu yếu ớt của một con chim sũng cánh
Mùa hè xông mưa
Những hạt mưa rơi hoài trong giấc ngủ
Cô bé như cái bóng, dấu hết sức mình, để lớn.
Ngày đó có người hỏi sao mẹ hay buồn đứng một mình bên cửa.
Các con đã lớn lên
Như mặt trời vươn lên đỉnh cao của mình dưới nắng
Phải nói và phải biết lấy lại công bằng cho mình lẫn kẻ khác
Trời đất này đâu rộng cho riêng ai*
Ông ngoại đã đọc cho mẹ nghe câu thơ ấy và đã cấy vào trái tim mẹ cảm xúc mơ hồ
Một vẫy gọi mà mẹ đã bỏ mặc. Rất lâu.
Mẹ đã là một cô gái ngoan
Mỗi ngày đi học
Mỗi đêm khuya thức học bài
Mỗi tháng đem bảng danh dự về cho ông bà,
Những câu thơ viết lén, dấu trong hộc bàn
Như những tờ giấy nháp, viết chơi
Mẹ nghe tiếng cuộc đời vi vu qua vỏ ốc áp vào tai trong mỗi giấc ngủ.
Điều gì đã làm mẹ khóc mẹ cười lúc ấy?
Không đúng đâu,
Những câu thơ trong hộc bàn thì thầm với mẹ, một đêm, như vậy.
Cám ơn các con
Về nụ cười ban sơ, khi các con no, khi các con mạnh khòe, khi các con làm được
một việc gì đó như ý muốn
Về tiếng khóc hồn nhiên, khi các con đói, khi các con bị mất một món đồ chơi
Cảm xúc mẹ có khi như anh hề dấu khuôn mặt buồn dưới cái mũi cà chua đỏ, với nụ
cười ngô nghê
Biết khóc và biết cười đôi khi là điều không dễ
Những lời dọa của người, của đời
Làm ta mụ mẫm
Bé sợ lời dọa bé
Lớn sợ lời dọa lớn
Riết rồi chúng ta đi mà lúc nào cũng sợ đằng sau lưng có cái gì đang đuổi
Đã rất từ lâu, trong tất cả những nỗi buồn, nỗi sợ
Mẹ thấy mình như bóng.
Mẹ tin các con có những đôi mắt ở sau lưng.
Một trái tim biết nhìn.
Và tai không chỉ để nghe.
Không lấy của ai bất cứ gì
Và phải biết giữ cho mình cái mà lẽ Đất Trời trao tặng.
Các con hãy đi về phía trước cùng với những phút giây đang có.
Thời gian là điều tuổi trẻ không ý thức được trọn vẹn và đúng lúc
Mẹ đã băng qua tháng ngày mà không nhớ
Để bây giờ thời gian như bàn tay gãi rất nhột trên gáy
Mẹ đã không thể quay lại một ngày xưa
Lúc mẹ chỉ biết sống một nửa.
Và để mất một giấc mơ.
Có những điều tưởng là chơi, là nháp
Mẹ đã viết những bài thơ,
Bản nháp đẹp đẽ trong đời cho tới nay mẹ chưa từng xóa
Trò chơi duy nhất không phải trò chơi, mẹ đem cuộc sống mình tham dự
Đó là lúc mẹ thoát xác bóng
Đó là một giấc mơ, mẹ không nguôi tìm bằng trái tim quyết liệt
Gỡ lại những phút giây ơ hờ đánh mất,
Đó là giấc mơ
Cho mẹ sống thật
Đó là giấc mơ bay trên ánh nhìn của các con
Đường bay duy nhất mẹ thênh thang.
Có phải đấy là những điều mẹ nói cùng các con
Lúc mẹ nhìn vào chiếc bóng dưới chân
Chiếc bóng thu mình rất nhỏ,
Đỉnh trưa
Dưới con dốc là buổi hoàng hôn.
Một mảnh nhẹ tênh,
Chiều nay
Bay.
Santa Ana, 6. 2011
*câu thơ không nhớ của ai