Quan Tòa

11 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 22216)
Quan Tòa

 vuctham_content-content

 

 Ông già bảo chàng trai, tiện thể, hãy đến thăm vị quan tòa, bạn ông, đã về hưu. Họ để đôi vợ chồng trẻ và đứa bé ở lại khu vực cắm trại.


“Cuối đời, kẻ chấp lý công minh kia lại muốn chết âm thầm! Ta sẽ gặp ông ấy trước khi quá muộn.”
“Không ngờ có người lại chọn chốn tuyệt địa này. Bác nhớ đường chứ?”
“Đừng lo, con! Ta quen địa hình ở đây như lòng bàn tay mình.”
Chiếc van ậm ừ leo dốc.
“Lâu lắm rồi không ai qua lại hẻm núi này hở bác?”
“Ừ, núi lở! Đoạn đường phía trước bất khiển dụng. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có một ít người đến đây. Rồi họ nhảy từ ba trăm bộ cao này xuống những suối nước nóng dưới kia!” Ông già chỉ tay về phía phải, nơi dày đặc màn hơi nước trắng đục.
“Hừ, vô ích!” Chàng trai nhíu mày. “Những cái chết như vậy có chuyển đổi được gì đâu!”
“Có khi có đấy, con! Người còn sống vô tình không nhận biết.” Ông già dừng xe. Ông vẫn để máy nổ. “Một lần, vì nghĩ vậy, ta đã giết người!”
“Giết người? Bác...” Chàng trai há hốc mồm.
“Phải,” ông già cắn môi, “ta đã giết thằng bạn thân nhất của ta! Bọn ta cùng làng chài. Năm ấy, thằng con ta, bạn con bây giờ, mới năm tuổi ...” Ông trầm tư. “Không hiểu sao cô vợ xinh đẹp của ta lại tằng tịu với thằng khốn kiếp!”
“Rồi...”
“Ta rủ thằng bạn đi câu. Ta hạch chuyện, đập vỡ đầu nó rồi phá thuyền. Hẳn nhiên ta đeo phao và đã tính hướng sóng, gió để hôm sau trôi dạt vào bờ.” Ông già cười lạnh lẽo. Một vụ phán xử tuyệt vời!”
“À...cháu đã hiểu vì sao, sau này, bác thường u uất. Lương tâm...”
“Không bao giờ!” Ông già bỗng sôi nổi. “Ta bằng lòng về việc đã làm! Hãnh diện nữa là khác! Nhất là mỗi khi nhìn mặt con ta. Này, được tự hào về cha mẹ là hạnh phúc đầu tiên của trẻ. Người lớn không thể ghi dấu tội lỗi của mình trên tâm hồn con cái. Hãy nghĩ, nếu con ta, lỡ ra, sau này, biết được đôi điều tệ hại về mẹ nó ...”
“Còn nếu không có anh ấy?” Chàng trai hỏi, đột ngột.
“Cả hai kia sẽ được thong dong.” Ông già cười mũi. “Và ta sẽ rất sung sướng nếu họ, nhờ phép màu, tìm ra hạnh phúc.”
“Dù lý giải thế nào đi nữa, cháu vẫn nghĩ giết người không phải là giải pháp cuối cùng, công lý...”

 “Công lý của ta hay cái mà mọi người vẫn gọi là công lý ấy, cái nào chẳng vô tâm?” Giọng ông già lạnh lẽo.

Bây giờ chỉ còn tiếng nổ rù rù của máy xe. Gió dữ, có lẽ. Mấy bụi gai nghiêng ngả ở đầu vực. Nắng xiêu.
“Trưa rồi, bác!” Chàng trai sốt ruột. “Hãy để dịp khác đến thăm ông tòa vậy. Nên về! Họ đang đợi.”
“Ừ, họ đang đợi!” Ông già nghĩ con trai ông đang sửa soạn lại hai chiếc lều vải. Đứa con dâu đang hí hoáy quay mấy con gà mới bẫy được đêm qua. Còn thằng cháu nội có lẽ đang đuổi theo những con bướm ngoài nội cỏ. “Nhưng nếu chúng ta trở về thì cuộc sống của họ có xấu hơn không?”
“Bác... hỏi gì lạ vậy?” Chàng trai giật nảy mình.
“Đừng lấp liếm nữa!” Ông già gầm lên. “Mày và con dâu ta định tiến đến đâu nữa?” Tiếng gầm của con hổ nhảy vồ mồi.
“Cháu... Sao bác biết?” Chàng trai kinh hãi.
“Biết chứ!” Ông già gằn mạnh. “Ta có đôi mắt người già. Ta, con chim một lần phải ná. Đời con ta đã đớn đau lập lại bi kịch đời ta. Ta có đủ bằng chứng. Nhưng ta chỉ muốn nói chuyện riêng với mày.”
“À, vậy là... đi gặp vị quan tòa nào đó chỉ là bẫy gạt!” Chàng trai lồng lộn.
“Không,” ông già nghiêm nghị, “vị quan tòa ấy chính là ta!”
“Nhảm! Ông tưởng ông có thể lập lại vụ sát nhân thời trai trẻ của ông chăng?” Chàng trai cười ngất. “Đây không phải làng chài heo hút của ông ở cái xứ sở đói rách ấy! Công lý...”

 “Ta là công lý!” Ông già dõng dạc. “Ta nhân danh hạnh phúc của cháu ta. Chẳng phải ta đã bảo với mày rằng lòng tự hào về hai bậc sinh thành là thứ hạnh phúc đơn giản nhất mà cha mẹ phải để lại cho con cái hay sao? Nên biến mất trên cõi đời này đi, thằng khốn nạn ạ!”
“Nhưng nếu ông nghĩ rằng ông có thể đẩy tôi xuống vực này thì thật là khôi hài,” chàng trai bỉu môi nhìn cánh tay gầy gò của ông già đang co giật liên hồi trên cần số ở cổ tay lái.
“Còn nếu cả hai chúng ta rơi xuống đó thì sao?” Ông già cười âm u.

Chàng trai rởn tóc gáy. Bất chợt chàng đấm mạnh vào mặt ông già. Mấy ngón tay gân guốc chàng bấu vào đôi hốc mắt đầm đìa máu. Nhưng ông già đã quay tay lái về hướng vực tự lúc nào. Ông buông chân thắng. Chiếc xe lăn từ từ. Ngoan ngoãn. Một cú đập sau gáy làm ông già gục xuống. Chiếc xe khựng lại ở bụi rậm đầu vực. Trong cơn đau xé trời, ông già khẽ đạp chân ga. Chiếc xe chồm lên rồi sụp hai bánh trước. Nó trườn lên một chút nữa, lộn một vòng ngoạn mục trước khi biến mất trong màn hơi nước ngùn ngụt.

 

Nguyên Nhi



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 35352)
Mưa chừng được một tiếng đồng hồ thì nước không còn lối thoát nào khác, bắt đầu dâng lên chậm rãi. Đó quả là chuyện lạ đối với người thành phố, nơi khái niệm mưa bão được hiểu để chỉ thời tiết ở một nơi nào đó xa xa, và
12 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 34334)
Mơ mộng là phù phiếm, có đó mất đó. Còn tệ hơn một làn khói thấy. Nhưng mơ mộng cũng là phúc trời cho. Là thần khí, duyên cơ nơi mỗi con người. Có khi sướng rơn người vì mơ ra cái chưa hề tới, không, khó thể xảy ra trong đời thực.
12 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 41846)
trên góc sân thượng, chiều cuối năm, tôi thấy những chiếc bình, chậu kiểng, chai lọ cũ... những thứ đã từng được nâng niu giờ ngủ yên, nằm im quạnh quẽ. hình như tôi đã quên chúng, quên bởi chúng cũ,
11 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 31115)
Kì cục. Vài buổi chiều lại thấy anh chàng đó tới tìm Mây, lại bán thơ. Những bài thơ Mây giấu kín. Tôi chỉ có thể thấy, mảnh giấy cuộn trong một chiếc dây nilon đỏ, có vẻ cổ kính mà cũng cổ quái. Chỉ thấy Mây rời quầy, lẳng lặng nhận
06 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 30289)
Tôi sung sướng được viết lời tựa cho ấn bản Miền Thơ ấu tại hải ngoại. Đối với tôi đây là một niềm vui bất ngờ. Khi đặt bút viết những dòng đầu tiên của cuốn sách mà hôm nay bạn đang cầm trong tay, tôi không dám tin rằng sẽ có ngày...
05 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 56244)
catinat café hơm nay sáng rực màu hoa cúc. chưa đến thu mà đã thấy cúc rồi! cúc mù lòa, thăng hoa và chói lòa hạnh phúc; cúc giản dị, bền bỉ ngay cả khi héo rũ, lá không lìa cành, hoa cũng chẳng lìa thân
05 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 60914)
Vậy mà hôm qua, có người nhắc. Có người báo, (không phải cho em), tin Anh sẽ trở về. Tin đó đến, làm rất nhiều người vui, một vài người sợ. Chỉ biết rằng tin đó, đủ làm em nhức đau, góc trái!
03 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 41670)
Nguyễn Trọng Tạo nhắc nhở chúng ta về sự tiếp nối của những vòng quay này trong bài thơ mà tựa đề của nó cũng là tựa đề của tập thơ: Ký ức mắt đen . Những đôi mắt đen 18 tuổi hay 18 vạn tuổi?
31 Tháng Mười Hai 200912:00 SA(Xem: 48675)
Em 5 tuổi, tóc lơ thơ, hoe vàng cháy nắng, một sợi thun cột đuôi gà, không nơ nét, không cài cặp gì hết, vác cây keyboard cao gần bằng em, chạy rầm rập từ lầu tư xuống đường, khi nào cũng nhảy cóc hai ba bậc thang, làm như chân chạm đất sẽ khiến em trở thành người...trần gian!
31 Tháng Mười Hai 200912:00 SA(Xem: 47758)
Cuối cùng, tôi cũng hiểu được rằng, anh đã “lựa” rất nhiều, nhưng anh chỉ “chọn” một: Âm nhạc- Cây đàn, mà anh đã theo nó suốt cuộc đời anh. Thế đó ai dám nói "Đàn ông không thủy chung?!
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 8885)
Loạt bài của Nguyên Vũ / Vũ Ngự Chiêu được độc giả, nhất là giới quân nhân đón nhận nồng nhiệt
(Xem: 17218)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12408)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19144)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9323)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 722)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1106)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1266)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22568)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14101)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19259)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7960)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8899)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8561)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11144)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30797)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20859)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25600)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22965)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21814)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19873)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18105)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19322)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16973)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16159)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24597)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 32047)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34970)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,