sài gòn.mưa. thản nhiên. không chút âm u
những giọt mưa chẳng khác chi vạt nắng
những chiếc áo mưa mọc nhanh như nấm
bao hạt mưa lăn lăn trên chiếc dù
như bao lần tôi bắt cánh phù du
những cây nấm chen chúc di dộng trong vòng xoay
có tôi. có em, đang tìm kiếm một điều gì
không thật và qua nhanh như cơn mưa thật vội
lũ chim chích ngân vang dấu hỏi
cành phượng già còm cõi một lần quen
có hay không tình yêu tội lỗi
để đớn đau cho hai kẻ khát tình
ngày có bình an?
đêm có là chiến thắng?
thương riêng mình như sao lạc đêm khuya
sài gòn. lặng lẽ mưa. lặng lẽ ngừng
như em và tôi thản nhiên nói lời từ biệt
tôi làm khách tình si dăm bữa
hóa thân thành giọt mưa
chông chênh trên mặt lá
rơi xuống con đường dài
âm thầm vào thiên thu.
Đặng Phú Phong.
Gửi ý kiến của bạn